Bà Cốt Khương Tô

Chương 276

Chương 276Chương 276
Chiều hôm nay lúc uống trà chiều, quý bà Uông nhắc đến tên của nhiều người, có người còn sống, có người đã chết, bà ấy cũng kể nhiều câu chuyện cũ.
Nhưng chỉ riêng ông cụ Địch là bà ấy không nhắc một chữ nào.
Căn cứ căn nhà Tây mà Khương Hoan từng ở nay do ông cụ Địch chăm sóc, còn trông nom tỉ mỉ như vậy, quan hệ giữa Khương Hoan và ông cụ Địch rất không đơn giản.
Ông cụ Địch và quý bà Uông có quan hệ thân thích, dù thế nào thì bà ấy không nên quên nhắc một nhân vật quan trọng như vậy, trừ phi kiêng dè cái gì.
Khương Tô ngồi trên xe đi tới nhà họ Địch, mơ hồ cảm thấy dường như mình càng lúc càng đến gần trung tâm câu chuyện Khương Hoan.
Cách mấy chục năm, ông cụ Địch một lần nữa nếm mùi vị đứng ngồi không yên, ông ta ngồi một lúc lại đi qua đi lại trong sảnh lớn, đi một lúc sau lại ngồi xuống, quản gia đã gọi điện vài lần, mỗi lần đều nói đang trên đường tới.
Cảm giác lâu như qua một thế kỷ.
Quản gia gọi cú điện thoại cuối cùng rốt cuộc nghe báo là sắp tới cửa.
Ông cụ Địch đứng lên từ sofa kiểu Trung, định ra ngoài nhưng bị quản gia cản lại: "Ngài là người lớn mà đi đón người nhỏ thì sao mà được, chậm lắm thì cũng chỉ trễ vài phút, ngài hãy chờ thêm chút nữa."
Quản gia hầu cho nhà họ Địch đã hai, ba mươi năm, lần đầu tiên nhìn thấy lão gia dù núi Thái sập cũng không đổi sắc mặt vậy mà bây giờ thất thố.
Ông cụ Địch cũng phát hiện chính mình thất thố, nhưng ông ta thật sự không bình tâm được, nhiều năm qua ông ta vẫn không từ bỏ tìm kiếm Khương Hoan, nhưng cô như bốc hơi khỏi nhân gian, cố gắng cỡ nào cũng không tìm được chút tung tích. Bao nhiêu năm qua lục tục có tin tức truyền đến, nhưng tra kỹ thì hết lần này đến lần khác thất vọng.
Bây giờ rốt cuộc có tin của Khương Hoan.
Là cháu gái của cô mang đến.
Cô gái ấy vậy mà có cháu gái.
Tuy ông ta cũng đã con cháu đầy đàn, vốn không có tư cách suy nghĩ một ít chuyện vô nghĩa, nhưng biết Khương Hoan có cháu gái vẫn làm ông Ông ta không thể tưởng tượng Khương Hoan và một người đàn ông khác làm bạn cả đời, sinh con dưỡng cái vì người kia.
Nhưng dù như vậy, ông ta vẫn rất muốn biết tin tức của cô.
Ông ta đã đợi mấy chục năm, sao có thể bình tĩnh như mọi khi được?
Khi ông cụ Địch nhìn thấy Khương Tô theo sau lưng Địch Cận Duật vào nhà, ông ta ngồi trên sofa như bị sét đánh, thậm chí không có sức lực đứng lên, bị rút hết sức mạnh. Ông ta khó tin nhìn thiếu nữ cất bước nhẹ nhàng đi vào, dường như là Khương Hoan mấy chục năm trước vượt qua thời không đi tới trước mặt mình. Cô nhìn qua, đôi mắt khiến ông ta nhớ thương, vô số lần xuất hiện trong mơ nhưng giờ đây không mang một chút tình cảm nhìn ông ta, có tia nhìn đánh giá, tìm tòi nghiên cứu.
Khiến ông ta nhớ lần đầu tiên gặp cô.
Cô cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn ông ta từ trên xuống dưới, sau đó híp mắt, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười ngọt ngào:
"Anh là Địch Tinh Lâu?"
Trước khi ông ta gặp cô thì đã nghe nhiều lời đồn về cô, trong tưởng tượng của Địch Tỉnh Lâu, cô hẳn là một người phụ nữ đẹp diêm dúa, một ánh mắt một nụ cười điên đảo chúng sinh, như vậy mới phù hợp bộ dạng hồ ly tinh chuyên dụ dỗ đàn ông trong lời đồn.
Nhưng không ngờ cô là một thiếu nữ, tuy là thiếu nữ rất đẹp nhưng không giống tin đồn chút nào. Cô có đôi mắt hoa đào nhưng không hề quyến rũ người, đôi mắt kia trong veo, ngây thơ trong sáng như thể không biết sự đời, thậm chí không thể gọi cô là đàn bà.
Địch Tinh Lâu lúc ấy chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ chìm đắm sâu như vậy, thậm chí không thể tìm ra ngọn nguồn đã dìm mình xuống.
Địch Tinh Lâu đã già đi nhìn Khương Tô đứng ở trước mặt xem mình, muốn nói chuyện mà môi run rẩy, mấp máy vài lần mới phát ra âm thanh: "Hoan. .. Hoan hoan?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận