Bà Cốt Khương Tô

Chương 66

Chương 66Chương 66
Triệu Vân Xuyên sợ hãi đến mức lắp ba lắp bắp: "Ông nội không đuổi người đó đi sao?" Khi nãy ở trong thính đường căn nhà phía Đông, sắc mặt ông cụ vô cùng tệ, anh ta còn nghĩ chắc chắn ông cụ sẽ nổi giận một phen, vì thế mới vội vàng chạy đến cấp cứu, kết quả bây giờ trông cứ như đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng cũng giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bà Triệu đang định nói gì đó.
Cánh cửa phòng được mở ra từ bên trong.
Triệu Vân Xuyên quay đầu nhìn sang, lập tức trở nên sững sốt.
Bên trong có một cô gái xinh như búp bê babie đi ra.
Rốt cuộc bà Triệu vẫn còn nhớ rõ nguyên nhân họ mời Khương Tô đến đây, vội vàng đi lên hỏi thăm: "Tiên cô à, thế nào rồi?"
Khương Tô đảo mắt nhìn lướt qua gian phòng một lần, khi lia mắt đến chỗ Triệu Vân Xuyên thì hơi khựng lại, sau đó nhẹ nhàng dời đi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nói với bà Triệu: "Bà đi vào trong đây với tôi." Nói xong cô quay người đi vào phòng, ông cụ Triệu muốn nói chuyện với Khương Tô nên khẽ bước lên một bước, nhưng khi thấy Khương Tô lại đi vào thì lập tức trở nên thất vọng.
Bà Triệu liếc nhìn ông cụ một cái, sau đó vội vàng đi theo cô vào trong.
"Chị dâu, cô gái vừa rồi là ai vậy?" Cuối cùng Triệu Vân Xuyên đã hoàn hồn lại, hỏi chị dâu cả Châu Văn Văn lúc này cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Châu Văn Văn do dự trả lời: "Là người mà mẹ mời đến xem bệnh cho Tiểu Kiệt. Nhưng có vẻ như ông nội cũng biết cô ấy..."
Triệu Vân Xuyên ngạc nhiên liếc nhìn ông cụ Triệu, rồi mới phát hiện ra ông cụ Triệu có gì đó khác với bình thường.
Còn trong phòng lúc này.
Bà Triệu nhìn thấy trên mặt đất có một đống tro tàn, giống như Khương Tô đã đốt thứ gì đó trong phòng, sau đó đi đến mép giường, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy vết máu trên trán cháu nội, bà ta hốt hoảng: "Sao Tiểu Kiệt lại chảy máu!"
Khương Tô khẽ nói: "Đó là máu của tôi."
Bà Triệu sợ hãi nhìn cô, sau đó muốn đưa tay lau sạch.
"Đừng động vào." Khương Tô lạnh lùng cản động tác của bà Triệu lại. "Tiên cô, rốt cuộc Tiểu Kiệt bị sao vậy? Cô có thể trị khỏi cho thằng bé được không?" Bà Triệu rụt tay lại, hỏi với nét mặt đầy lo lắng.
Nhưng Khương Tô lại không trả lời câu hỏi của bà ta, ngược lại hỏi: "Lúc thằng bé ngã xuống nước, còn ai có mặt ở đó không?"
"Không có. Lúc ấy thằng bé đang ở cùng với mẹ nó, mẹ nó mới vừa đi một lát thì thằng bé đã ngã xuống hồ." Bà Triệu đang nói bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó, cả người lạnh run, bà ta nhìn Khương Tô hỏi: "Tiên cô à, trong chuyện này có vấn đề gì sao?"
Khương Tô nhìn bà ta, ánh mắt đầy âm u: "Thằng bé thiếu mất một hồn phách thật. Nhưng không phải là bị dọa mất, mà là bị người khác lấy đi."
Nếu như bị dọa chạy sẽ không để lại di chứng nghiêm trọng như vậy, sau khi cô truyền linh thức của mình vào kiểm tra thì thấy tất cả hồn phách còn lại của cậu bé đều cuộn lại một cục, giống như đã trải qua một nỗi sợ hãi kinh hoàng nào đó, khi nhìn thấy linh thức của cô thì cứ như đang đối mặt với nỗi sợ hãi dữ dội, chứng tỏ rằng hồn phách bị thiếu kia đã bị cưỡng chế mang đi, có lẽ cũng từng có linh thức khác truyền vào. Sau đó cô cũng có ý định chiêu hồn, nếu thật sự bị lạc vì sợ hãi, vậy một hồn phách kia sẽ không rời xa cơ thể, chỉ du đãng quanh đây, nhưng mà cô lại không thể gọi được hồn phách kia về, hiển nhiên nó đã không còn nằm trong căn nhà cổ này nữa.
Bà Triệu sợ hãi không thôi: "... Điều này có nghĩa là gì?"
Khương Tô hỏi: "Nhà bà có kẻ thù không?"
Bà Triệu hiểu ý của Khương Tô, bà ta chỉ cảm thấy cả người tê rần như bị điện giật, hai chân nhữn ra ngồi xuống mép giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Khương Tô: "Ý cô là Tiểu Kiệt bị người ta hại thành ra thế này sao?"
Khương Tô nói: "Không sai, là có người cưỡng chế lấy một phần hồn phách của cậu bé đi. Nếu như vì sợ hãi mà lạc mất hồn phách thì không đến nông nỗi như bây giờ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận