Bà Cốt Khương Tô

Chương 201

Chương 201Chương 201
Tăng Hùng có chút sợ hãi: "Cô ấy chỉ là người ngoại tỉnh mà thôi, sao bà phải gay gắt như vậy? Cô ấy chỉ là một cô bé, bà quen cô ấy sao?"
Hắn cảm thấy sư nương không thể nào biết Khương Tô được.
Nghe nói sư nương đã bốn mươi, năm mươi năm không rời khỏi nhà rồi.
Khương Tô nhìn qua chỉ mới mười tám tuổi, làm sao bà lão này lại quen biết cô được?
Ông lão mù đi tới, nhìn người trong điện thoại thì nhận ra đây là cô gái mà Tăng Hùng dẫn ra sau núi, nhưng ông ta không quen cô, thấy phản ứng của Tú Chi dữ dội như vậy, ông ta vội hỏi: "Tú Chi, bà biết cô bé này sao?"
"Hơn cả quen biết!"
Trương Tú Chi nghiến răng nghiến lợi, thiếu điều muốn ăn thịt uống máu Khương Tô: "Mắt của tôi! Chân của tôi! Đầu là nhờ có cô ta!"
Lúc đầu bà ấy bị mù cả hai mắt, chính ông lão mù đã tự móc một mắt của mình ra lắp vào cho bà ta.
Tăng Hùng giật lấy điện thoại, không nhịn được nói: "Tôi thì thấy bà điên rồi! Lúc bà bị mù, người ta còn chưa sinh ra!"
Nói xong, hắn không thể ở lại lâu hơn nữa mà lao ra khỏi cửa.
Ông lão mù dù cũng cảm thấy Trương Tú Chỉ nhận sai người, nhưng vẫn tức giận nói: "Tú Chi, bà đừng nóng nảy, bình tĩnh nói."
Nhưng Trương Tú Chi khó có thể bình tĩnh lại, bà ấy không ngừng nghiến răng mắng: "Nó là con chó cái! Con chó cái này đã làm tôi bị mù! Khiến chân tôi què không đi được! Giờ tôi không nhìn thấy ánh sáng nữa! Còn nó, sao nó vẫn có thể kiêu ngạo mà sống như vậy?"
Ông lão mù như đã quen với trạng thái này của Trương Tú Chỉ, ông ta luôn rất kiên nhẫn nghe Trương Tú Chi mắng nhiếc, bà ấy toàn nói ra những lời khó nghe, ông ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh cho đến khi Trương Tú Chỉ ngừng cử động, ông ta mới rót một ly nước cho Trương Tú Chi, nói: "Tú Chi, bình tĩnh trước đã. Nào, uống nước trước đi."
Trương Tú Chỉ quả thực vừa mệt vừa khát, bà ấy cầm cốc nước uống một hơi hết hơn nửa cốc, ngực vẫn phập phồng vì kích động, khó có thể bình tĩnh lại.
Ông lão mù nói: "Tú Chi, mắt và chân bà đã hỏng hơn bốn mươi năm trước rồi. Còn cô bé này trông chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi ... Bà có Trương Tú Chỉ hét lên: "Sao có thể! Cho dù cô ta có hoá thành tro bụi thì tôi vẫn có thể nhận ra cô ta! Nó đã dùng đôi mắt đó để dụ anh Ngọc đi! Con tiện nhân đó! Nếu không có cô ta, anh Ngọc đã không phải chết, tôi cũng không thành phế nhân thế này!"
Ông lão mù nghe vợ tới "anh Ngọc", ánh mắt ông ta thoáng chốc tối đi, nhưng chỉ trong chốc lát, ông lại bình thường trở lại, an ủi: "Nhưng đã hơn bốn mươi năm rồi, cho dù cô ta còn sống thì vẫn chỉ là một cô bé! Vừa rồi tôi nhìn thấy cô ta, cùng lắm mới chỉ mười tám tuổi thôi."
Sau khi Trương Tú Chỉ mắng mỏ đủ rồi, bà ấy dần dần tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Dù Khương Hoan có chăm sóc bản thân tốt đến đâu thì bốn mươi năm sau cô ta cũng đâu thể như hồi mười tám tuổi được? Cô ta đâu phải hồ ly tỉnh!
Nhưng trên đời này sao có thể có người giống nhau như vậy? Trông Khương Tô gần như giống hệt Khương Hoan!
Hơn bốn mươi năm trôi qua, bà ấy vẫn nhớ rõ dáng vẻ của Khương Hoan!
Cô ta trông giống như một con hồ ly tinh, mỗi khi cô ta cười với anh Ngọc, anh ta lại bị nụ cười đó mê hoặc!
Ông lão mù nói: "Có lẽ... người đó là cháu nội hay cháu ngoại của cô ta?"
Ánh mắt của Trương Tú Chi lóe lên hàn quang: "Mặc kệ bọn họ có quan hệ gì! Hưng Vũ, ông đưa người tới đây giúp tôi, tôi muốn đích thân hỏi cô tai"
Ông lão mù cảm thấy có chút bất an khi thấy ánh mắt lạnh lùng của bà ấy, có điều ông ta chưa từng trái lời vợ mình suốt mấy chục năm qua, chỉ cần đó là điều bà ấy muốn, cho dù ông ta có không muốn làm, cho dù chuyện đó vi phạm nguyên tắc làm người của ông ta, ông ta vẫn sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành cho bà ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận