Bà Cốt Khương Tô

Chương 106

Chương 106Chương 106
Khương Tô lại dùng tàn hương vẽ một vòng tròn có đường kính một mét lên trên bàn học.
Rồi quay đầu nhìn vẻ mặt khẩn trương của cả nhà họ Đặng, nói: "Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Nhớ kỹ, làm thế này thì mấy người chỉ có thể nói chuyện với cậu ta, tuyệt đối không được tiếp xúc thân thể." Khương Tô dặn dò một câu, sau đó quay đầu lại, cầm một lá bùa vàng trong tay, miệng lẩm bẩm, lúc cô mở mắt ra thì lá bùa trong tay không cần lửa cũng tự bốc cháy, cô nhẹ nhàng ném nó vào vòng tròn, lá bùa màu vàng từ từ rơi xuống đất rồi cháy hết, lửa vừa tắt, một làn khói xanh đã bay ra.
Sàn nhà trong phạm vi vòng tròn bỗng nhiên bị ướt, một bóng đen đột ngột xuất hiện trong phòng.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng cả nhà họ Đặng và Triệu Vân Xuyên vẫn bị dọa sợ.
Ngược lại, Triệu Vân Xuyên là người phản ứng đầu tiên, thận trọng hỏi: "Thành Vũ? Là em sao?"
Bóng đen kia dần dần trở nên rõ ràng hơn, nó chậm chạp ngẩng đầu lên.
Mẹ Đặng lập tức bịt kín miệng, rơi nước mắt.
Cho dù Đặng Thành Văn đã chuẩn bị tâm lý trước từ rất lâu nhưng lúc này khi tận mắt nhìn thấy em trai đã chết của mình xuất hiện trước mặt mình, anh ta vẫn bị dọa sợ đến mức hai mắt mở lớn, cả người lạnh run.
Cha Đặng cũng bị dọa sợ không thể nói chuyện, chỉ ôm chặt lấy bả vai của hai mẹ con nhà họ Đặng.
Đặng Thành Vũ xuất hiện ở trong vòng tròn lại giống như mới ngoi lên khỏi mặt nước, cả tay áo và ống quần đều đang nhỏ nước, cả khuôn mặt tái xanh, vết thương trên trán rất rõ ràng, máu chảy xuống nửa khuôn mặt, nhìn qua trông rất đáng sợ, lúc này đôi mắt của cậu ta còn đang trợn trừng vì kinh ngạc.
"Ba... Mẹ... Anh, anh Vân Xuyên? Sao..."
Trên mặt cậu ta đầy máu, vẻ mặt bối rối nhìn những gương mặt quen thuộc ở đối diện... Khoan đã, vẫn còn một khuôn mặt xa lạ, một cô gái trông giống như búp bê, nhưng không biết tại sao mỗi khi nhìn cô, cậu ta lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, cảm giác đó giống như cô là một nhân vật rất nguy hiểm. "Thành Vũ... Thật sự là em sao?" Cuối cùng Đặng Thành Văn cũng lấy lại phản ứng.
"Là em! Anh, em là Thành Vũ. Chuyện này là thế nào? Sao mọi người đều ở đây? Làm thế nào mà mọi người lại thấy được em?" Cậu ta có rất nhiều điều muốn hỏi, mấy ngày nay cậu ta luôn đi lang thang ở bên ngoài, đến tận nửa đêm, lúc âm khí mạnh nhất, cậu ta mới dám trở về, ban đầu cậu ta muốn tìm Đặng Thành Văn, nhưng dương khí trên người anh hai và cha của cậu ta quá mạnh, bây giờ cậu ta không có cách nào đi vào trong giấc mơ của bọn họ, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng báo mộng cho mẹ của cậu ta, nhưng ở trong mơ cũng chẳng kịp nói gì đã bị ép ra ngoài.
Ban nãy cậu ta còn đang đi lang thang ở bên ngoài, chẳng biết thế nào mà trước mắt đột nhiên tối đen lại, sau đó thì xuất hiện ở trong phòng của mình, đối diện còn có nhiều người đang đứng như vậy.
Khương Tô lặng lẽ bước sang một bên nhường chỗ, sau đó trực tiếp leo lên giường của Đặng Thành Vũ rồi khoanh chân ngồi trên đó, đợi cho đến khi xong việc.
Cả nhà Đặng Thành Văn còn chưa kịp cảm ơn Khương Tô đã đi lên vây quay em trai của mình.
Đối mặt với hồn ma của em trai, Đặng Thành Văn tạm thời quên đi nỗi sợ trong lòng, vội vàng hỏi: "Tiểu Vũ, em, đầu của em có đau không?"
Vết thương trên trán của Đặng Thành Vũ trông rất đáng sợ.
Ngày bọn họ đến nhận thi thể, mặt của em ấy không hề dính máu, chỉ có bọt nước và miệng vết thương trương phình, nhìn thấy mà giật mình.
Đặng Thành Vũ theo bản năng sờ trán của mình một cái, rồi nói: "Bây giờ em không có cảm giác gì cả."
"Thành Vũ..." Mẹ Đặng bước từng bước về phía trước, đau lòng nhìn Đặng Thành Vũ.
"Mẹ, mẹ đừng đau lòng..." Đặng Thành Vũ vừa định an ủi mẹ Đặng thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên nhắc nhở nói: "Thời gian không còn nhiều, mấy người nói chuyện chính đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận