Bà Cốt Khương Tô

Chương 190

Chương 190Chương 190
Khương Tô chỉ ngồi xổm ở đó nhìn Địch Cận Duật thu xếp, từ đáy lòng khen ngợi: " Chú Địch, tay của chú thật đẹp."
Trắng, gầy, dài, và mạnh mẽ, khi vận động lên càng có một loại mỹ cảm khác thường.
Địch Cận Duật vô thức liếc nhìn tay của mình, không hề cảm thấy có chỗ nào đẹp, sau đó ánh mắt chuyển lên tay Khương Tô, cảm thấy tay cô mới thật sự đẹp, ngón tay thon dài, mảnh khảnh, trắng nõn, mềm mại, khiến người ta rất muốn nắm trong tay nặn qua nặn lại có phải hay không xúc cảm chân thật và trong tưởng tượng mầm mại giống nhau...
Địch Cận Duật bỗng nhiên chuyển dời ánh mắt đi.
Khương Tô ngạc nhiên hỏi: " Chú Địch, sao tai chú lại đỏ như vậy?"
Địch Cận Duật mặt không biến sắc, đậy vali lại: " Bệnh nẻ do lạnh."
Khương Tô: "..."
Vẫn còn vài giờ nữa mới đến giờ âm nhất trong ngày.
Khương Tô mở tivi cầm điều khiển chuyển kênh.
" Tôi đi tắm trước." Địch Cận Duật nói.
Khương Tô gật gật đầu, mắt không rời khỏi tivi, để bày tỏ sự quyết tâm bản thân sẽ không nhìn lén.
Tiếng nước ào ào truyền lại từ phòng tắm.
Khương Tô nội tâm có một chút rục rịch bồn chồn, nhưng nghĩ đến Địch Cận Duật cảm giác quá nhạy bén, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.
Địch Cận Duật tắm rửa xong đi ra, ngồi trên ghế sofa đơn sấy tóc, mắt xem tivi, gần đây anh ở cùng Khương Tô cũng mưa dầm thấm lâu, dường như có điểm có thể nghe hiểu một chút điểm cười của chương trình tạp kỹ này.
Khương Tô đúng lúc nghiêng người nằm qua bên này, ánh mắt không khỏi dừng lại trên người Địch Cận Duật, Địch Cận Duật vừa mới tắm xong trên người hình như còn mang theo hơi nóng, nhưng mà Địch Cận Duật lại chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng, lúc cánh tay anh giơ lên sấy tóc, đường nét cơ bắp hơi hơi phồng lên lại không hề khoa trương khiến Khương Tô cảm thấy hơi khô miệng khát nước.
Cô hơi mất tập trung, nghĩ lại cô cũng đã cấm dục rất lâu rồi.
Cô càng thích kiểm soát linh hồn của một người đàn ông hơn là cơ thể C©Ủa anh †a. Khác với phụ nữ, từ xa xưa đã có yêu cầu rất cao đối với dáng người, từ xưa đến nay đàn ông đều có rất ít người đặt yêu cầu cao đối với cơ thể của mình.
Ngay cả khi người đàn ông đó có dáng người tốt, thì thịt trên người cũng mềm nhữn, lỏng lẻo.
Một số người theo đuổi hiệu ứng thị giác quá mức, khiến bản thân trông giống như tảng đá thành tỉnh.
Nhưng cơ thể Địch Cận Duật lại vừa phải, tốt đến mức cô không khỏi muốn nhào vào anh.
Nếu như thay thành một người đàn ông khác, hiện tại cô nhào tới tám chín phần mười là sẽ có chuyện tốt.
Nhưng ngồi ở chỗ đó chính là Địch Cận Duật.
Nhìn cái tên của người này đi, Cận Duật = Cấm Dục.
Giống như trời sinh anh chính là pho tượng Bồ Tát lục căn thanh tịnh.
Nếu hiện tại cô nhịn không được mà nhào tới, chắc chắn Địch Cận Duật sẽ ném cô từ tầng mười hai xuống.
Thật quá đáng tiếc.
Vì để phân tán sự chú ý, Khương Tô khó khăn dời ánh mắt khỏi người Địch Cận Duật, cố gắng tập trung vào chương trình giải trí trên TV, kết quả xem một hồi, lập tức vui vẻ, khách mời kỳ này lại có Lê Thuật!
Từ trước đến nay, Lê Thuật không thích tham gia loại chương trình truyền hình thực tế ngoài trời này, ngại mệt mỏi, lại ngại nhàm chán.
Khương Tô đoán rằng, chắc chắn anh ta coi trọng một nữ minh tinh nào đó, vì tạo cơ hội tiếp cận mới tham gia loại chương trình này.
Lực chú ý của Khương Tô lập tức dời đi.
Địch Cận Duật cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khương Tô không nhìn thấy, vừa rồi ánh mắt nóng bỏng của cô đã khiến lỗ tai Địch Cận Duật đỏ hồng.
Ngay khi ánh mắt áp bức đó chuyển đỉi, trong lòng Địch Cận Duật lập tức có chút thả lỏng.
Ánh mắt lại không nhịn được chuyển từ TV lên người Khương Tô.
Khương Tô không màng hình tượng nằm nghiêng ở đó, trên người mặc cái váy ngủ màu trắng anh mua, váy ngủ dài đến bắp chân, bây giờ lại cuốn lại trên đầu gối của cô, lộ ra hai bắp chân trắng nõn thon dài gác chồng lên nhau, chân của cô nho nhỏ, trắng trắng mềm mềm, có lẽ chỉ có thể mang
Bạn cần đăng nhập để bình luận