Bà Cốt Khương Tô

Chương 225

Chương 225Chương 225
Cảm giác đau đó đã dần biến mất, cô ấy mở mắt ra ngay, rơi vào mắt của cô ấy chính là khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến cô ấy phải ngừng thở.
Khi Địch Cận Duật gọi điện thoại cho Khương Tô, Khương Tô vẫn còn đang ngủ, giọng nói của cô bị bắt máy vẫn còn cảm nhận được sự buồn ngủ của cô.
"Đang ngủ sao?" Địch Cận Duật hỏi.
"Ừm..." Khương Tô cố gắng mở mắt lên: "Chú Địch, chú về rồi sao?"
Địch Cận Duật nói: "Còn phải trễ thêm tí nữa, bên này còn đúng bàn giao công việc cho cảnh sát. Không làm phiền cô nữa, cô ngủ tiếp đi."
Khương Tô hỏi: "Đã cứu được người ở trong quan tài chưa?"
Địch Cận Duật không ngờ cô vẫn còn nhớ, trong lòng cảm thấy ấm áp, nói: "Cứu ra rồi, không sao cả." Anh dừng lại, nói nhẹ nhàng: "Khương Tô, là cô đã cứu cô ấy."
Khương Tô bình tĩnh: "Người mà tôi đã cứu quá nhiều."
Khi tâm trạng tốt thì tiện tay cứu thôi.
Địch Cận Duật cúi đầu xuống cười.
Khương Tô bị tiếng cười từ bên kia làm cho mềm cả người.
Cũng tỉnh táo hơn.
Cô nằm trên giường, nheo mắt lại, đột nhiên như bị ma xui quỷ khiến nói: "Chú Địch, tôi nhớ chú rồi."
Cô không nhìn thấy được sắc mặt của Địch Cận Duật ở bên kia, chỉ nghe thấy sự im lặng một hồi lâu từ bên lại.
Một hồi sau, mới truyền đến một tiếng nói.
"Tôi cũng nhớ cô."
Đầu của Khương Tô như nổ tung ra.
Sau khi Địch Cận Duật nói ra những lời đó, cả người Khương Tô chợt tỉnh táo.
Cô có nỗi hoảng sợ không sao tả xiết, không biết nên nói gì tiếp theo.
Cô chìm trong im lặng.
Bên Địch Cận Duật cũng im lặng.
Cuối cùng trong sự im lặng kỳ lạ đó.
Địch Cân Du↠vẫn lên tiếng trước' "Câ ndủ tiến đi chờ tôi vầ thì mang đồ ăn cho cô."
Khương Tô ngoan ngoãn ừm một tiếng.
Sau đó, bên Địch Cận Duật chủ động cúp máy.
Địch Cận Duật đứng ngay đó, cầm điện thoại trong tay, cảm thấy trên mặt nóng bừng.
Sao anh cứ như ma xui quỷ khiến thế...
"Đội trưởng!" Chu Tiểu Ngư chạy đến: "Sĩ quan Triệu mời anh đến đấy... Oa! Đội trưởng, anh sao vậy? Sao mặt lại đỏ như thế?"
Địch Cận Duật mặt không biến sắc, vô cùng bình tĩnh: "... Nóng thôi."
Chu Tiểu Ngư: "???"...
Đến mười giờ tối Địch Cận Duật mới về nhà.
Lại hai ngày một đêm không ngủ.
Vốn dĩ anh nên tìm một chỗ ngủ ở Thành Sơn, nhưng trong lòng lại nhớ đến cô gái nhỏ ở nhà.
Anh đói đến mức ngực dính vào lưng, nhưng vẫn đóng gói mang về muốn ăn cùng cô gái nhỏ.
Khi anh về, Khương Tô vẫn đang ngủ.
Anh gõ cửa.
Khương Tô mở cửa, dáng dấp nhỏ nhắn mê mê man man khiến lòng anh có hơi mềm nhữn.
Bản thân Địch Cận Duật cũng không nhận ra ánh mắt của mình dịu dàng đến nhường nào: "Tôi có mua đồ ăn khuya, ăn cùng đi?"
Khương Tô gật đầu rồi đi đến phòng ăn.
Địch Cận Duật nói: "Đi đánh răng trước đi."
Khương Tô nhìn anh với vẻ than vãn, sau đó chuyển hướng đi đến phòng tắm.
Khương Tô ăn với trạng thái mất tập trung, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói của Địch Cận Duật "Tôi cũng nhớ cô"...
Thi thoảng cô lại ngước mắt lén liếc nhìn Địch Cận Duật.
Có lẽ lén nhìn quá nhiều lần, Địch Cận Duật nói: "Có chuyện gì thì cứ nói."
Khương Tô lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Giọng điệu trong lời nói của Địch Cận Duật vẫn như trước. sao? Có lẽ cô đã nghĩ nhiều rồi.
Cô muốn nói không có gì, nhưng lại mở miệng nói: "Chú Địch, tôi có thể hỏi chú một câu không?"
Địch Cận Duật ngước mắt nhìn cô: "Nói đi."
Khương Tô cố ý cười híp mắt hỏi: "Có phải chú thích tôi không?"
Ánh mắt Địch Cận Duật khẽ khựng lại, sau đó rũ mắt xuống, nói: "Cô nghĩ nhiều rồi."
Khương Tô lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như thể sống sót sau tai nạn, trên miệng không kìm được cứ nói đi nói lại: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt..."
Cô cảm thấy yên tâm, cảm giác thèm ăn cũng tốt lên, bắt đầu hớn hở ăn đồ ăn khuya mà Địch Cận Duật đóng gói mang về, đều là những món cô thích.
Cũng không phát hiện Địch Cận Duật ngồi ở đối diện đang ngước mắt nhìn cô, sắc mặt hơi tối sầm. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận