Bà Cốt Khương Tô

Chương 258

Chương 258Chương 258
Ông cụ Triệu lần đầu tiên ghét bỏ chắt trai của mình, kêu người hầu đến dắt cậu bé đi chỗ thầy thư pháp.
Đuổi hết những người không liên quan đi.
Trong phòng sách của ông cụ Triệu chỉ còn ông cụ Triệu, quản gia già và Khương Tô.
Khương Tô không vòng vo, thẳng thừng đưa ra ý đồ đến, biểu thị muốn biết một số chuyện quá khứ của phòng ngủ năm xưa.
Ông cụ Triệu liếc Phú Sinh một cái rồi mới nhìn Khương Tô:
"Cô muốn biết cái gì?"
Khương Tô nói:
"Tôi nghe nói bà nội từng ở Thành Tây một khoảng thời gian."
Nghe thấy Khương Tô nói đến hai chữ Thành Tây thì ánh mắt của ông cụ Triệu hơi thay đổi.
Ông cụ Triệu người già thành tinh, tự nhiên không biểu hiện vui buồn trên nét mặt như người trẻ tuổi, lúc này cho dù trong lòng dấy lên gợn sóng, nhưng trên mặt lại cơ hồ không có hiện ra.
Đổi thành người khác có lẽ không thể nhận ra được gì, nhưng Khương Tô cũng khôn khéo không kém gì, cô bắt giữ được biến đổi nhỏ trong mắt của ông cụ, chân mày của cô hơi nhích nhẹ.
Quả nhiên Thành Tây có gì đó.
"Tại sao cô đột nhiên muốn biết chuyện của Khương Hoan?" Ông cụ Triệu bình ổn tâm trạng, hỏi Khương Tô.
Trong lòng ông cụ vốn chắc chắn Khương Tô là Khương Hoan, nhưng hiện tại cô hỏi chuyện Khương Hoan năm xưa ở Thành Tây, tức là cô không biết ngày xưa Khương Hoan đã phát sinh chuyện gì trong Thành Tây. Nếu Khương Tô là Khương Hoan thì sao có thể không biết quá khứ của mình chứ? Hay là năm xưa cô không từ mà biệt là do phát sinh biến cố gì, khiến cô quên bọn họ?
Khương Tô nâng chén trà uống một ngụm: "Tôi lần này đi Thành Sơn, gặp được một kẻ thù của bà nội, ả muốn giết tôi, tuy không thành công nhưng việc này cũng nhắc nhở tôi."
Cô nhìn ông cụ Triệu, mỉm cười nói:
"Tôi và Khương Hoan trông rất giống nhau, nhỉ? Chính ông còn không nhân biệt được sứ khác nhau ai#a tôi và hà ấv vâv thì naườồi khác c©ñna giống như vậy. Nên tôi nghĩ mình cần biết năm xưa bà nội của tôi năm đó rốt cuộc đắc tội bao nhiêu người, cũng có thể khiến tôi có đề phòng."
Ông cụ Triệu hơi giận dữ:
"Có người muốn giết cô? Là ai?!"
Khương Tô hỏi:
"Một người phụ nữ tên Lý Tú Chi, ông quen không?"
Mấy người ở Thành Sơn bị Ninh Hiểu xóa ký ức về cô sau đó giao cho cảnh sát, lấy hành vi phạm tội của họ và dẫn tới khủng hoảng, ảnh hưởng trong xã hội, cơ bản đã bị phán định tử hình.
Ngay lúc đó nếu không phải Địch Cận Duật ngăn cản Khương Tô thì cô đã giết Lý Tú Chi rồi, hiện tại cô cũng không thể nhàn nhã ngồi trong nhà cổ Khương Hoan uống trà.
Ông cụ Triệu nghe cái tên này, đại khái đã lớn tuổi nên suy nghĩ một lúc mới hơi thay đổi sắc mặt:
"Lý Tú Chỉ? Cô ta còn sống?!"
Khương Tô không bất ngờ về việc ông cụ Triệu biết Lý Tú Chi, dù sao năm xưa ông cụ Triệu cũng ở Thành Tây, có quan hệ thân mật với cô, không thể nào không biết Khương Tô có một kẻ thù hận cô thấu xương.
"Ả ở trong một trấn nhỏ tại Thành Sơn, lúc tôi gặp ả thì ả đã mù một con mắt, hơn nữa hai chân gãy, theo lời ả nói thì tất cả điều này đều là do Khương Hoan làm."
"Đó là cô ta gieo gió gặt bão!" Ông cụ Triệu tức giận giộng gậy xuống đất: "Không ngờ số cô ta cứng như vậy, bị móc mắt, đánh gãy chân còn có thể sống đến bây giờ."
Ông cụ Triệu lấy làm lạ hỏi:
"Cô nói là cô ta chỉ bị mù một con mắt?"
Khương Tô nói: "Có một người đàn ông móc một con mắt đưa cho ả."
Nhìn từ góc độ người xem thì ông già mù kia thật si tình, vẫn si mê một người phụ nữ mù hai mắt, gãy hai chân, thậm chí không tiếc móc mắt của mình ra đưa cho ả.
Tiếc rằng trong mắt Lý Tú Chỉ xưa nay chưa từng có người này.
Trên đời có tình sỉ, đáng tiếc yêu nhầm người thì không chỉ bị mất đi một con mắt.
Ông cụ Triệu hỏi:
"Cô ta đang ở đâu?" Khương Tô thản nhiên nói: "Trong ngục giam, không sống được bao lâu."
Ông cụ Triệu cười khẩy nói:
"May cho cô ta."
Khương Tô hỏi tiếp:
"Tôi nghe ả nhắc đến một người đàn ông Thành Ngọc, chắc ông cũng quen chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận