Bà Cốt Khương Tô

Chương 394

Chương 394Chương 394
Bắt đầu từ khi trên người Địch Cận Duật dần xuất hiện những đốm tím nhạt anh đã không còn chạm vào cô nữa, dù trời nóng vẫn mặc áo tay dài, mỗi đêm chỉ ôm cô ngủ, trước kia anh chưa từng dùng nước hoa, bỗng nhiên gần đây bắt đầu sử dụng nước hoa, nhưng thật ra trên người anh chẳng có mùi hôi thối nào cả.
Địch Cận Duật xoay người lại, chăm chú nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, khom lưng hôn cô, từ nhẹ dần trở nên sâu hơn.
So với dáng người của Địch Cận Duật thì dáng người của Khương Tô quá mức nhỏ bé, cô bị Địch Cận Duật bế lên, đôi chân vừa thon, vừa trắng, vừa mềm quấn chặt lên vòng eo gầy nhưng rắn chắc của anh, đôi tay mềm mại khẽ vòng lấy cổ anh, Địch Cận Duật đè cô lên lớp gạch men sứ trên tường phòng tắm, một tay bảo vệ phần lưng cô để cô không đập vào tường, một tay đỡ mông cô, Khương Tô rất mềm mại, nếu không đỡ cô thì cả người cô sẽ trượt xuống, Địch Cận Duật đè cô lên tường, nhẹ nhàng vào trong cô, cúi đầu hôn lên cánh môi hồng hào của cô, quấn quýt triển miên.
Bồn tắm đầy nước.
Cái bồn tắm này được gọi người đến lắp đặt sau khi Khương Tô dọn đến sống, cô thích ngâm bồn tắm.
Địch Cận Duật ôm cơ thể mềm oặt như đứa bé của Khương Tô bước vào bồn tắm, sau đó chậm rãi ngồi xuống, Khương Tô khóa chân ngồi ở trên eo anh, nằm vào lòng anh, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, đôi mắt hoa đào ngập sương hơi híp lại, lông mi bị nước mắt làm ướt át, ngập trong nước, dường như rất mệt mỏi, tiếng thở của cô khẽ như tiếng mèo con.
Địch Cận Duật đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn lên môi, lên trán của cô, lên chóp mũi tỉnh tế xinh xắn, che kín đôi gò má ửng đỏ, cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ tươi đã bị anh hôn đến căng mọng, đây là một nụ hôn dài lâu triển miên vô cùng, hai người ngâm mình trong làn nước ấm áp, ở giữa không hề có bất cứ vật cản nào, họ quấn quýt triển miên, tựa như không biết mệt mỏi.
Đến tận khi nước nguội lạnh, Địch Cận Duật mới ôm Khương Tô ra khỏi bồn tắm, rồi ôm cô đến dưới vòi sen tắm sạch sẽ lại cho cô, lấy khăn tắm quấn quanh người cô, dùng khăn lông to bọc mái tóc ướt đẫm của cô, sau đó ôm cô lên giường, cầm máy sấy sấy tóc cho cô, Khương Tô ngồi xếp bằng ở trên giường, đôi mắt nhìn Địch Cận Duật không chớp mắt.
Bàn tay Địch Cận Duật nhẹ nhàng, vẻ mặt cũng rất dịu dàng.
Khương Tô luôn cảm thấy, dù tình cảm của một người đàn ông và một cô gái có sâu đậm thế nào, có ngọt ngào đến đâu thì cũng chỉ được một hai năm, thời gian càng ngày càng dài, tuy không hẳn là thay lòng đổi dạ, nhưng mà họ sẽ giảm bớt sự chú ý đến đối phương, hai người cũng không thể nào ngọt ngào quấn quýt như lúc ban đầu, tuy vậy mấy năm nay ở cùng Địch Cận Duật, cô chưa từng có cảm giác này, Địch Cận Duật vẫn luôn kiên nhẫn với cô, cô rất kiêu ngạo khó chiều, thường hay giận dỗi vô cớ như anh luôn bao dung cô, gần như chưa từng nổi giận vì tính hay hờn hay giận của cô.
Dường như mỗi một ngày trôi qua, tình cảm và sự ÿ lại cô dành cho Địch Cận Duật càng sâu thêm một phần.
Thậm chí cô còn cảm thấy có lẽ trên đời này, có thể sẽ có người yêu cô giống như giống Địch Cận Duật, nhưng không có một ai đối xử tốt với cô giống như Địch Cận Duật cả.
Ông Tôn đối xử tốt với Khương Tô như vậy là vì cô cứu mạng ông ấy, từ lúc bắt đầu hai người họ đã không phải quan hệ bình đẳng.
Cách ông Tôn yêu cô cũng mang theo sự tôn kính.
Địch Cận Duật kiên nhẫn sấy khô mái tóc của cô, sau đó cuốn dây điện lại, cất vào tủ đầu giường, xoa đầu của cô: "Buồn ngủ chưa?"
Khương Tô gật đầu, sau đó xốc chăn lên chui vào.
Địch Cận Duật cũng nằm xuống, Khương Tô tự động lăn vào lòng của anh, Địch Cận Duật đưa tay ôm lấy cô, hôn lên đầu cô.
Hai người ôm nhau nằm ở trên giường, không ai nói chuyện với nhau, bầu không khí rất yên lặng.
"Ngủ đi." Địch Cận Duật ôm chặt cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận