Bà Cốt Khương Tô

Chương 160

Chương 160Chương 160
"Chú mua cho tôi?" Khương Tô nhận áo ngủ, ngạc nhiên hỏi.
Địch Cận Duật không biết mình đang nghĩ gì, anh nói bừa: "Tôi nhờ đồng nghiệp ra trung tâm mua đại thôi."
Hứng khởi trong lòng Khương Tô giảm hơn một nửa: "Ồ."
Cô tiện tay đặt nó sau lưng ghế, chuẩn bị ăn sáng.
Địch Cận Duật lên tiếng hỏi: "Cô không đi mặc thử sao?"
Khương Tô đáp: "Chỉ là đồ ngủ, cần gì phải thử."
Địch Cận Duật: "Tôi cảm thấy chất liệu rất thoải mái, cô cứ đi mặc thử xem sao..."
Khương Tô nhìn anh với ánh mắt kì lạ.
Địch Cận Duật giải thích: "Nếu cô mặc không vừa, tôi sẽ nói đồng nghiệp trả lại."
"Không phải chú đã giặt chúng rồi sao? Còn có thể trả lại?"
Khương Tô đi vào trong phòng thay một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt phấn nộn, sau khi mặc vào cô mới phát hiện nó còn có mũ, trên mũ là hai chiếc tai thỏ khá dài... Khương Tô thử đội mũ, nhìn hai chiếc tai thỏ rủ xuống hai bả vai mình, cô không khỏi phì cười một tiếng, hóa ra đây là gu của Địch Cận Duật?
Tuy đã thay đồ ngủ xong, nhưng Khương Tô vẫn không ra ngoài.
Địch Cận Duật bèn tới gõ cửa, anh bảo rằng có việc phải đi trước.
Đợi Khương Tô mở cửa bước ra, Địch Cận Duật đã đi rồi.
Khương Tô thất vọng, bĩu môi, cô quay lại nhà ăn, tiếp tục dùng bữa sáng của mình.
Mười giờ sáng.
Tại phòng họp.
Trình Nham mở máy tính và máy chiếu, nội dung trên máy tính được chiếu trên màn ảnh lớn, cậu ta bắt đầu giới thiệu về vụ án lần này: "Ngày hôm qua, chúng ta đã nhận được một cuộc báo án, người báo án là bạn của nạn nhân. Người mất tích tên là Lý Văn Liên, người của thành phố G, đã mất tích được một tuần. Người này là nữ, 23 tuổi, từ thành phố G lên Thành Bắc làm công nhân. Cô ta xuất thân ở nông thôn, trên thành phố không có người thân thích, cũng rất ít khi liên lạc với người nhà. Trước đây cô ta làm việc cho một nhà máy may, tháng trước đột nhiên cô ta từ chức không rõ lý do, sau đó cô ra đã dọn khỏi ký túc xá và thuê phòng trọ để ở riêng một mình."
"Người báo án là đồng nghiệp thân thiết mà cô ấy gặp khi làm việc ở nhà máy sản xuất, bởi vì không thể liên lạc được, hơn nữa đến nhà cô ấy nhiều lần cũng không thấy ai nên đã báo cảnh sát. Ngày hôm qua đến nhà thuê của cô ấy để kiểm tra, quần áo và đồ đạc cá nhân của cô ấy không bị chạm vào, điện thoại di động tắt máy nên không thể theo dõi, thẻ ngân hàng và tài khoản Alipay WeChat của cô ấy cũng không có lịch sử ghi chép dùng trong tuần này và không có hồ sơ bán vé trên máy bay, tàu cao tốc và xe buýt."
"Các nhân chứng đã nhiều lần nhìn thấy cô ấy về nhà với một chàng trai trẻ, cư xử thân mật. Tuy nhiên, chúng tôi đã hỏi người thân và bạn bè của cô ấy nhưng không ai biết cô ấy có bạn trai và chúng tôi cũng không tra được dấu vết liên quan về bạn trai của Lý Văn Liên, bởi vì Lý Văn Liên sống ở nhà thuê giá rẻ, các nơi gần đây không có giám sát, cho nên chúng tôi vẫn không có cách nào điều tra ra danh tính của người đàn ông này, bây giờ chúng ta không có manh mối." Trình Nghiên kết luận: "Điều tra phá án vụ việc này rất khó khăn."
Sau khi cuộc họp kết thúc.
Chu Tiểu Ngư đột nhiên nghĩ tới Khương Tô.
Nếu Khương Tô chưa chết, có lẽ còn có thể đến tìm cô suy đoán xem Lý Văn Liên đã chết hay chưa và hiện tại cô ấy đang ở đâu.
Nghĩ tới Khương Tô, cậu ấy theo bản năng liếc nhìn đội trưởng Địch, phát hiện hôm nay đội trưởng Địch có chút không vui, chẳng lẽ anh cũng đang nghĩ đến Khương Tô giống mình sao?
Ăn trưa tại căng tin.
Trình Nham đột nhiên dùng khuỷu tay đụng Địch Cận Duật, vừa vặn đụng phải cánh tay bị thương của Địch Cận Duật, vẻ mặt của Địch Cận Duật đột nhiên biến sắc.
"Anh có làm sao không? Không có chuyện gì chứ?" Trình Nham hỏi.
Địch Cận Duật bình tĩnh nói: "Không sao đâu, hôm nay tôi ra ngoài vô tình đụng phải nó. Vừa rồi cậu định nói gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận