Bà Cốt Khương Tô

Chương 53

Chương 53Chương 53
Địch Cận Duật nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp, nấu nước, lấy ra một hộp mì gói trong tủ chén.
Trong thời gian chờ nước sôi, Địch Cận Duật sắp xếp lại ký ức về chuyện đêm qua một lần, hôm nay anh đã gọi điện đến trường cấp ba Thành Bắc để xác nhận lại thân phận của Khương Tô, nhưng phía nhà trường lại từ chối trả lời vấn đề này, cũng khá kiêng dè chuyện này, cho nên anh không thể tìm được quá nhiều tin tức.
Ăn hộp cơm thứ hai, tướng ăn của Khương Tô trở nên nhã nhặn hơn nhiều.
Hai người, một người ăn mì gói một người ăn cơm, cả hai đều im lặng không nói chuyện.
Ăn xong, Địch Cận Duật dọn dẹp hộp cơm và hộp mì gói, sau đó anh đi ra khỏi bếp, ngồi xuống trước mặt Khương Tô: "Cô tên gì?"
Trong đôi mắt Khương Tô lóe lên một tia gian xảo: "Tô Tô."
Địch Cận Duật khẽ nhíu mày: "Không phải tên cô là Khương Hoan sao?"
Khương Tô dùng vẻ mặt khó hiểu hỏi ngược lại: "Khương Hoan là ai?"
Ánh mắt sắc bén của Địch Cận Duật nhìn chằm chằm cô, nhưng rồi không thể nào phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào trong đôi mắt trong veo của cô: "Tuổi."
Đôi mắt của Khương Tô cong lên, cười tủm tỉm: "Mười tám."
"Địa chỉ nhà."
"Chú đang điều tra tôi sao?"
Địch Cận Duật nói: "Hôm nay tôi gọi điện thoại đến trường học, bọn họ nói không quen biết cô, cũng không mời cô đi bắt quỷ."
Khương Tô gật đầu, nói hùa theo anh: "Ừm, đêm qua tôi lừa chú, trường học không mời tôi, thật ra là tôi thấy chuyện bất bình nên rút đao tương trợ mà thôi."
Địch Cận Duật khẽ nheo mắt, trông cô giống như một cô gái nhỏ ngây thơ chưa va chạm với xã hội, nhưng cách trả lời của cô lại không hề hiền lành và vô hại như vậy mà gian xảo như một con cáo, chưa tròn một ngày mà anh đã có thể nhìn thấy mấy bộ mặt khác biệt của cô, vậy mà anh lại chẳng phân biệt nói đó là lớp ngụy trang của cô hay bản chất cô là thế.
"Cô là thầy bắt ma?" Khóe miệng Khương Tô nhếch lên, vô cùng khiêm tốn: "Nghiệp dư thôi."
"Cô không đi học sao?" Địch Cận Duật hỏi, dựa theo tuổi tác của cô, hẳn là nên học cấp ba hoặc là đại học.
Khương Tô nói: "Mục đích cuối cùng của đi học không phải để kiếm tiền sao? Bây giờ tôi đã kiếm tiền được rồi vậy tại sao còn phải làm điều thừa thãi? Chẳng lẽ bây giờ nhà trường còn dạy bắt quỷ à?"
Dương như Địch Cận Duật đã quen với logic thần kỳ của Khương Tô, anh không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa, mà hỏi tiếp: "Cha mẹ cô cũng làm nghề này sao?"
Chỉ thấy đôi mắt đang rạng rỡ của Khương Tô bỗng nhiên trở nên ảm đạm, cô im lặng cúi đầu, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nhìn Địch Cận Duật mang theo bi thương, giọng nói trầm thấp: "Tôi không có cha mẹ, trước giờ tôi chưa từng thấy cha mẹ của mình..."
Địch Cận Duật hơi sửng sốt: "Thật lòng xin lỗi."
"Không sao đâu, dù sao chú cũng không biết." Khương Tô mỉm cười với Địch Cận Duật, sau đó lại cúi đầu, mượn cách này để che giấu ý cười đang lóe lên trong mắt cô.
Cô không có cha mẹ, cũng chưa từng gặp cha mẹ cũng là thật, nhưng mà sau khi trải qua năm tháng dài đằng đẵng, cô đã sớm quên mất bi thương là gì.
Ngược lại vẻ "ngoan ngoãn thấu hiểu" của Khương Tô lúc này khiến Địch Cận Duật không thích ứng nổi, cứ như bản thân anh đã làm sai điều gì đó, anh cố gắng làm giọng điệu của mình không lạnh lùng như trước, hỏi: "Vậy người thân khác của cô đâu?"
"Đều chết hết cả rồi." Khương Tô nói, cô sống cô độc trên thế giới này, cô không có cha mẹ hay người thân, bị một con yêu quái đưa về nuôi lớn, mà con yêu quái kia cũng đã bị sét đánh chết trong lần độ kiếp từ mấy ngàn năm trước.
Địch Cận Duật im lặng một lúc lâu rồi mới tiếp tục hỏi: "Vậy bây giờ cô đang ở đâu?"
"Tôi không có chỗ ở cố định." Khương Tô nói: "Chú biết căn nhà quỷ ám ở khu Đông Thành Bắc không? Tôi đang sống ở đó, vì nơi đó là nơi duy nhất tôi không cần trả tiền mà có thể sống."
Cứ cách vài chục năm cô sẽ đổi chỗ ở mới, hơn nữa đúng là bây giờ cô ở căn nhà quỷ ám thật, hơn nữa đúng là cô không cần trả tiền nhà thật, mấy chuyện này Khương Tô không nói dối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận