Bà Cốt Khương Tô

Chương 133

Chương 133Chương 133
Trời tờ mờ sáng.
Vạn vật đều im lặng.
Để không rút dây động rừng, Địch Cận Duật dừng xe ở ven đường cách địa điểm mục tiêu khoảng năm trăm mét, sau đó xuống xe đi bộ với Khương Tô.
Khu này toàn là nhà cũ, một nửa đã bị phá bỏ, nửa còn lại dù chưa bị phá bỏ nhưng cũng không còn người ở, xung quanh chẳng có ánh đèn nào, chỉ có vầng trăng lạnh lẽo treo lơ lửng trên bầu trời phía xa, trên đường đừng nói là người, ngay cả một bóng ma cũng không có.
Khương Tô đi trước dẫn đường, cô quẹo vào một cái ngõ nhỏ, buổi tối gió mạnh, đám cỏ dại ở ven đường cao bằng nửa người mọc lên từ đống đổ nát lung lay trong gió, tạo nên một bầu không khí u ám.
Địch Cận Duật đi đằng sau, dáng người của anh to gấp đôi Khương Tô, nhưng mỗi bước chân dẫm trên đất lại im lặng không hề phát ra tiếng động. Bước chân của hai người, người sau còn nhẹ hơn cả người trước.
Sau khi quẹo qua một dãy nhà ở, đột nhiên trong đống đổ nát ở phía trước phát ra ánh sáng mờ ảo.
Khương Tô đang đi phía trước đột ngột dừng lại, cô lui về sau vài bước, lùi vào trong góc, hơi ấn tay xuống, Địch Cận Duật phản ứng rất nhanh, anh lập tức hạ thấp nửa người dưới xuống, nín thở...
Hai người trốn ở trong góc, người này sau người kia, Khương Tô nhỏ bé, giống như bị Địch Cận Duật ôm vào trong lòng.
Nhìn từ đây, thực ra ánh sáng có màu xanh lá cây, giống như ngọn đèn ma trơi có phần kỳ lạ.
"Tôi qua đó xem." Khương Tô thấp giọng nói, sau đó từ trong túi móc ra một miếng bùa Ẩn Thân, đeo lên ngực.
Địch Cận Duật chưa kịp bày tỏ ý kiến thì Khương Tô đã biến mất rồi.
Có vài con yêu ma lớn còn có khả năng tàng hình, Địch Cận Duật đã từng nhìn thấy trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người sống biến mất trước mắt mình, anh vô thức tiến về phía trước, bắt được một cánh tay.
Khương Tô bị Địch Cận Duật nắm lấy tay, ngạc nhiên quay lại.
"Cẩn thận." Địch Cận Duật hạ giọng nói.
Khirznd Tô daât đầu sau đó ý thức đước anh không nhìn thấy mình: thế là cô lật tay bắt lấy tay anh, sau đó rút tay ra đi ra ngoài.
Trên người cô có bùa Ẩn Thân nên không cần phải lén lút, chỉ cần thong thả đi về phía ánh sáng.
Mặc dù Địch Cận Duật không nhìn thấy Khương Tô, nhưng thính giác của anh rất tốt, anh phát hiện mặc dù Khương Tô đang đi trên mặt đất nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, anh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những chiếc lá trên mặt đất hơi vênh lên vì bị giẫãm trúng... nhờ đó mới phân biệt được Khương Tô ở đâu.
Khương Tô tự tin dũng cảm bước về phía trước, thị lực của cô rất tốt, từ xa cô chỉ có thể nhìn thấy một khoảng trống trong đống đổ nát, một bóng người đang quỳ ở đó, mặt cúi xuống đất, trán chạm đất, hai cánh tay di chuyển hướng xuống đất, toàn thân ở tư thế quỳ gối.
Trước mặt người này có một bàn thờ nhỏ, nguồn gốc của ánh sáng mà Khương Tô và Địch Cận Duật nhìn thấy vừa rồi chính là ba cây nến thắp trên bàn thờ, những cây nến trông cũng giống nến trắng thông thường, tuy nhiên ngọn lửa của những cây nến đó lại không phải là ánh sáng màu cam ấm áp bình thường, mà hiện lên một ánh xanh kỳ lạ, ngọn lửa bùng lên rất cao, lúc này gió cũng thổi mạnh, nhưng ngọn lửa màu xanh đó lại không một chút lay động, vẫn bốc cháy dữ dội trong luồng gió lạnh...
Nếu người bình thường nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, họ sẽ bị dọa sợ đến nỗi dựng hết tóc gáy.
Thế nhưng, Khương Tô hiểu biết sâu rộng, đương nhiên không thấy sợ hãi, chỉ xem xét nhẫn nại hơn, tầm mắt nhìn xuống, tim cô chợt đập thình thịch, phía sau bàn thờ lộ ra vài đôi chân nhỏ của trẻ con...
Từ góc độ này, cô không thể thấy hết toàn bộ, nên phải đứng cao hơn, cô nhìn sang những viên gạch bị phá bỏ nằm chất đống ngổn ngang ở bên cạnh, sau đó cẩn thận leo lên, lên đủ cao mới nhìn thấy một trận pháp được bày trí phía sau bàn thờ, trên mặt đất cắm cờ vàng nhỏ, xếp thành một vòng, trong vòng có trải một tấm chiếu cói, trên tấm chiếu cói đó có mấy đứa trẻ không mặc quần áo nằm sóng đôi nhau, toàn bộ chúng đều không mặc gì cả, từ đầu đến chân trần truồng nằm trên tấm chiếu cói, tất cả đều nhắm chặt hai mắt, đồng thời, trên ngực của chúng đều dùng chu sa vẽ nên những đường bùa chú máu đỏ chói mắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận