Bà Cốt Khương Tô

Chương 107

Chương 107Chương 107
"Anh, cô gái này là ai thế?" Lúc này Đặng Thành Vũ mới có cơ hội để hỏi.
Đặng Thành Văn nói: "Đây là cô Khương, là bạn của Vân Xuyên, cô ấy là một bà cốt. Nhờ có ấy làm phép nên bây giờ chúng ta mới có thể gặp mặt nhau."
Lúc này cha Đặng hỏi đến vấn đề then chốt: "Thành Vũ, mấy ngày nay có phải là con về báo mộng cho mẹ con không?"
Đặng Thành Vũ nói: "Vâng, ban đầu con muốn báo mộng cho cha và anh hai, nhưng sức mạnh của con không đủ."
Cha Đặng cũng không quên nhắc tới vấn đề quan trọng nhất: "Cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra với con thế? Tại sao ở trong mơ con lại nói với mẹ con là mình bị người ta hại chết?"
Vẻ mặt của Đặng Thành Vũ bỗng nhiên thay đổi, tức giận nói: "Bởi vì từ đầu đến cuối con không hề bị chết đuối!"
Lúc này không chỉ cả nhà Đặng Thành Văn và Triệu Vân Xuyên bị sốc mà ngay cả Khương Tô cũng cảm thấy có chút thú vị.
Đặng Thành Văn vội vàng hỏi: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Em nói rõ ràng xem. Chẳng lẽ ngày đó em không bị té xuống sông Long Hà?"
Đặng Thành Vũ bắt đầu kể lại tình huống ngày đó: "Đúng là em có rơi xuống sông, sau đó em bị sặc nước nên hôn mê, đến lúc em tỉnh lại thì phát hiện em đang trôi nổi ở trên sông..."
Hóa ra hôm đó cậu ta bị sặc nước, khi tỉnh dậy thì thấy bốn phía đều là nước, cậu ta không biết mình đang ở đâu, bờ thì lại ở quá xa, cậu ta không biết bơi nên chỉ có thể trôi dạt theo dòng nước, chính bản thân cậu ta cũng không biết mình trôi đến đâu, đã trôi trong bao lâu, thậm chí cậu ta còn không còn sức lực để kêu cứu, sau đó, cậu ta mệt mỏi đến mức không biết bản thân chỉ đang ngủ hay là đã ngất...
Lúc cậu ta tỉnh lại thì vẫn còn ở trên sông, cậu ta mơ mơ màng màng phát hiện thấy trên mặt sông có ánh sáng.
Cậu ta kích động dùng hết sức lực cuối cùng của mình vừa kêu cứu vừa vỗ lên mặt nước để hấp dẫn sự chú ý của chiếc thuyền kia.
Sau đó một tia sáng chiếu tới.
Chiếc thuyền kia phát hiện ra cậu ta.
Cậu ta kích động đến mức sắp khóc. Nghe đến đó, hai mắt Khương Tô hơi híp lại.
Vẻ mặt của Triệu Vân Xuyên cũng có chút bất thường.
Chỉ thấy lúc này sắc mặt của Đặng Thành Vũ vừa u ám vừa tức giận, ngay cả cơ thể cũng run lên vì oán khí nặng nề và cơn giận trong lòng: "Nhưng điều con không ngờ chính là đối phương thấy con còn sống lại không cứu con lên! Ngược lại còn cầm mái chèo ấn con xuống muốn làm con chết đuối!"
Đặng Thành Vũ mới nói xong câu này, nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống mấy độ, ngoại trừ Khương Tô, mấy người khác đều cảm thấy có một luồng khí lạnh thấu xương xuyên thẳng vào lòng họ, Triệu Vân Xuyên bỗng quay đầu nhìn sang Khương Tô, nhưng anh ta lại thấy Khương Tô đang nhìn Đặng Thành Vũ, vẻ mặt không cảm xúc, đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia lạnh lùng đến mức khiến người khác thấy rợn gai ốc.
Mẹ Đặng dùng sức bịt kín miệng, giống như không chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này, cả người đang ở sát mép biên giới của sự sụp đổ.
Đặng Thành Văn cắn răng hỏi: "Là ai? Người kia là ai?"
Anh ta vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng đổ vỡ.
Làm mọi người trong phòng hoảng sợ.
Ngoại trừ Khương Tô.
Cô đột ngột nhảy xuống giường, đôi chân trần giẫm lên sàn nhà lạnh lẽo, thấy lá bùa màu vàng mà mình dán trên cửa sổ dù không có gió cũng tự đung đưa qua lại, ngay cả ba làn khói hương ở trên bàn cũng bị cơn gió vô hình thổi lung lay nghiêng ngả sang trái rồi lại sang phải, giống như nó có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Cùng lúc đó, Đặng Thành Vũ giống như bị cái gì đó đánh lén, cậu ta đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết! Bóng đen rõ ràng dần trở lên mơ hồ.
Cả nhà họ Đặng bị tiếng hét thảm thiết này của Đặng Thành Vũ dọa Sợ, ai nấy cũng luống cuống:
"Thành Vũ! Thành Vũ! Con bị sao vậy?!"
Đặng Thành Vũ vẫn không ngừng gào thét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận