Bà Cốt Khương Tô

Chương 265

Chương 265Chương 265
Hơn nữa hôm nay đánh bài số đỏ, tâm trạng của bà ấy tốt, không ngại gặp cô Khương không biết tên này.
Quý bà Uông nói:
"Mời cô ấy vào đi, bảo cô ấy ở bên dưới chờ chút, pha tách trà cho người ta, đợi tôi đánh xong một bàn này đã... ù!"
Người hầu mời Khương Tô tiến vào, nói là quý bà Uông đang bận, bảo cô chờ chút, sau đó đi pha trà.
Khương Tô thính tai, nghe trên lầu có tiếng đánh mạt chược, biết quý bà Uông nói bận là bận chơi mạt chược.
Quý bà Uông đánh xong một vòng, ù Tử Thanh một màu, cười tươi thu tiền bỏ vào ngăn kéo nhỏ, ngoắc gọi một cô vợ trẻ luôn đứng ở bên cạnh ngồi thế chỗ mình.
Cô vợ trẻ ngượng ngùng nói:
"Quý bà, tôi không giỏi đánh lắm."
Quý bà Uông vỗ vai cô ta, cười vui vẻ nói:
"Thua tính tôi, thắng tính tôi. Tôi đi xuống gặp một người khách, chốc nữa sẽ lên."
Sau đó quý bà Uông xuống lầu gặp khách.
Quý bà Uông bước xuống cầu thang liền trông thấy một bóng lưng ngồi trên sofa trong phòng khách tầng trệt, cảm giác quen thuộc dâng trào khiến bà ấy hoang mang.
Khương Tô giống như nghe thấy bước chân của bà ấy, quay đầu nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khương Tô đứng thẳng lên, mỉm cười với quý bà Uông.
Mấy chục năm tu thân dưỡng tính, hơn nữa đến lứa tuổi này đã gặp nhiều sóng to gió lớn, cơ hồ sẽ không dễ dàng bởi vì chuyện gì mà mất đúng mực, nhưng khi quý bà Uông nhìn mặt của Khương Tô thì thay đổi sắc mặt, biểu cảm gần như khiếp sợ, tay vịn thành cầu thang không kiềm được siết chặt lại.
"Cô... cô là... không thể nào!"
Nếu để lớp cháu chắt của quý bà Uông nhìn thấy bà nội giống Bồ Tát của mình lộ ra biểu cảm thất thố như vậy e rằng cũng rất ngạc nhiên. Quý bà Uông bước nhanh xuống lầu, lâu lắm rồi bà ấy không đi nhanh như vậy, gần như sải bước xông đến trước mặt Khương Tô, nhìn gần càng thấy giống y hệt người trong trí nhớ của bà ấy.
Quý bà Uông lạc giọng kêu lên:
".. Khương Hoan?"
Khương Tô mỉm cười nói:
"Quý bà Uông, tôi không phải Khương Hoan, tôi là cháu gái của bà, tên là Khương Tô."
Quý bà Uông bị tin tức này sang chấn không kịp phản ứng, bất ngờ hoang mang quan sát Khương Tô kỹ.
Mắt, mũi, miệng có chỗ nào khác với Khương Hoan sao? Đặc biệt là đôi mắt hoa đào đó, lúc cười thì ngay cả đường cong đuôi mắt cũng giống hệt, tóc dài đen mun như nhau, da trắng như nhau, ngay cả biểu cảm đó, từ đầu đến chân quý bà Uông không tìm ra điểm khác nhau giữa người ở trước mắt và Khương Hoan mấy chục năm trước, dù là cháu nội thì sao có chuyện hai bà cháu bề ngoài giống y như khuôn đúc được? Dù là song bào thai đều không thể giống nhau y như đúc.
Nhưng nếu là Khương Hoan thì làm sao có thể mấy chục năm không già?
Khương Hoan đúng là có chỗ khác với người thường, nhưng vẫn là con người, chẳng lẽ có thể trường sinh bất lão?
Nhìn mấy người bọn họ xem, mấy năm nay đã già thành bộ dạng gì?
Quý bà Uông dù sao trải qua sóng to gió lớn lại, bà ấy bình ổn khiếp Sợ cuồn cuộn trong lòng, hỏi thiếu nữ trước mặt:
"Cô nói cô là cháu nội của Khương Hoan?"
Khương Tô gật đầu, nói:
"Đúng."
Quý bà Uông hỏi:
"Vậy Khương Hoan đâu?"
Khương Tô đáp:
"Bà đã qua đời trước khi tôi sinh ra."
"Cái gì?" Quý bà Uông lần thứ hai lộ ra khiếp sợ và đau thương: "Sao có thể... ."
Quý bà Uông lại hỏi Khương Tô rất nhiều về chuyện của Khương Hoan, thí dụ như Khương Hoan rốt cuộc đi đâu, qua đời như thế nào. Khương Tô vẫn giữ nguyên cách nói kia, chỉ nói rằng Khương Hoan qua đời trước khi cô sinh ra, nên không biết gì nhiều.
Hai người đứng tán gẫu một lúc sau quý bà Uông mới khôi phục tinh thần, kêu Khương Tô ngồi xuống, bà ấy ngồi cạnh cô, không kiềm được nắm lấy tay của cô, dù là với cháu nội trai gái của chính bà ấy cũng ít khi chủ động thân thiết như vậy.
Ánh mắt của quý bà Uông không thể dời khỏi mặt Khương Tô, trong con ngươi vẫn trong suốt kia mang theo bi thương:
"Cô và Khương Hoan thật sự quá giống, giống hệt."
Khương Tô cười khẽ, nói:
"Ông Triệu cũng nói như vậy."
Quý bà Uông kinh ngạc hỏi:
"Cô đã gặp Văn Chiêu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận