Bà Cốt Khương Tô

Chương 363

Chương 363Chương 363
Nhưng tình huống trước mắt, e rằng tiên cô chỉ mượn nó dẫn đường, cô vẫn còn chuyện khác phải làm, thân phận của tiên cô lại đặc biệt, nếu như để bại lộ thì có khi nào nó cũng liên lụy theo hay không? Đến lúc đó đừng nói đầu thai làm người, sợ là quỷ cũng không làm được...
Trong phòng vẫn còn tiếng nói chuyện.
Nó lại dựng lên lỗ tai lên nghe ngóng.
Hắc Thuật lạnh lùng nói: "Vì cái tên họ Địch kia mà cô chẳng cần mạng của mình luôn sao?"
Khương Tô bình tĩnh nhìn cậu ta: "Nếu đổi lại người gặp chuyện hôm nay là ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy thôi."
Trong lòng Hắc Thuật vô cùng khó chịu, cậu ta đã quen biết cô bao lâu, còn cái tên họ Địch kia quen biết cô bao lâu cơ chứ? Nhưng cuối cùng cũng không nói thêm nữa, nhưng sắc mặt ủ dột, không vui vẻ chút nào.
"Cần tôi chuẩn bị cái gì không?" Ông Tôn hỏi.
Ông ấy là người hiểu Khương Tô nhất, cho dù là chuyện gì, chỉ cần Khương Tô đã quyết định thì dù người khác có nói gì cô cũng không dễ dàng đổi ý, trừ khi cô muốn thay đổi quyết định. Ông ấy chỉ có thể giúp cô một ít chuyện nhỏ trong chính khả năng của mình.
"Không cần chuẩn bị gì cả." Khương Tô nói: "Tôi không mang theo được cái gì cả."
Cô ngừng lại một chút, nói: "Có điều tôi đi lần này không biết phải đi bao lâu, tôi sẽ nhanh chóng trở về, trước khi tôi về hai người thay tôi trông chừng cái xác của Định Cận Duật cho tốt, nếu có ai đến cửa tìm cứ đuổi đi hết."
Nói xong, cô bỗng nhíu mày, quay người bước ra ngoài.
"Tiên, tiên cô, cái, cái này là cái gì?" Chỉ thấy con quỷ thắt cổ kia đứng trong sân, cả người nó đứng cứng ngắc nhìn một vầng sáng đang từ từ quay xung quanh nó, rồi gọi Khương Tô cầu cứu.
Ánh sáng của vầng sáng cũng không quá chói mắt, chỉ tản ra tia sáng mơ hồ, vô cùng dịu nhẹ, lúc sáng lúc tối, thong thả quay vòng tròn xung quanh con quỷ thắt cổ.
"Đây là thứ dẫn ngươi xuống Hoàng tuyền." Khương Tô nói rồi nhẹ nhàng giơ tay lên, ngón tay trắng nõn nà như ngọc nhẹ nhàng chạm vào vầng sáng, vầng sáng kia lập tức nở bung ra lan tỏa đi khắp mọi nơi, biết thành t†iYna chấm từnn chấm sána: nhảy múa khắn nơi khâng naờ rằna vầng sáng kia lại chính là những con đom đóm tụ tập lại thành, lúc này chúng tản ra, rồi chậm rãi bay múa bên trên bên dưới người Khương Tô, khuôn mặt Khương Tô cũng bị ánh sáng le lói lúc sáng lúc tối trên người con đom đóm khiến như ẩn như hiện, tựa như cô đang phát sáng vậy.
"Waoo" Con quỷ thắt cổ không nhịn được mà ngạc nhiên cảm thán.
Không biết là vì nó đắm chìm trong cảnh tượng mộng ảo này hay mê đắm trước vẻ đẹp của Khương Tô, hoặc có lẽ là cả hai.
Đám đom đóm kia bay tản ra một lát rồi từ từ gom lại thành cụm, nhưng lần này nó không tụ tập vào nhau thành một vầng sáng, mà chỉ hình thành một tia sáng, uốn lượn bay về phía bức tường.
"Tiên cô?!" Quỷ thắt cổ thấy đom đóm bay đi, lập tức trở nên sốt ruột.
"Đừng nôn nóng." Khương Tô nói rồi cắn rách ngón tay, nhanh chóng vẽ từ trán đến giữa chân mày của mình một vệt máu đậm đặc, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Cơ thể cô bỗng chốc yểu điệu ngã xuống, trước khi cô ngã xuống đã bị Hắc Thuật ôm lấy.
"Tiên, tiên cô..." Con quỷ thắt cổ trợn mắt há hốc mồm nhìn Khương Tô trong lòng Hắc Thuật, sau đó lại nhìn Khương Tô đứng trước mặt mình, vẻ mặt hốt hoảng: "Tiên cô cũng chết sao?"
Nhưng chỉ đổi được một cú đập lên ót của nó.
Con quỷ thắt cổ đưa tay che ót lại, lập tức im phăng phắt.
"Ta đi đây." Khương Tô nói với Hắc Thuật đang ôm cơ thể của cô.
Sắc mặt Hắc Thuật vẫn rất tệ, lười trả lời cô.
Khương Tô đưa tay véo mặt cậu ta: "Chăm sóc cơ thể của ta cho tốt."
Hắc Thuật lạnh lùng nói: "Nếu như cô đi mãi không về ta sẽ chặt cơ thể cô thành tám mảnh."
Khương Tô véo mạnh khuôn mặt của cậu ta: "Chờ ta về."
Sau đó cô xoay người nói: "Đi thôi."
Sau đó lập tức bay theo hướng vầng sáng đom đóm đang di chuyển uốn lượn, con quỷ thắt cổ vội vàng đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận