Bà Cốt Khương Tô

Chương 206

Chương 206Chương 206
Ông ta quả thực có chút kỹ năng nhận dạng tướng số do Tú Chỉ dạy lại, có điều ông ta thực sự không hề biết tướng số thật sự của Khương Tô như thế nào.
Vừa nãy ông ta có nói ấn đường của cô đen tối, tất cả đều là nói càn.
Sắc mặt của Khương Tô rất rõ ràng, nhưng nhìn thoáng qua cũng không thấy được gì.
Lúc này nghe thấy Khương Tô đang cười.
Ông lão mù không khỏi sửng sốt, nhưng trong nháy mắt lại trở về vẻ bình thường, có chút khó chịu nói: "Tôi có lòng tốt nhắc nhở cháu, cháu cười cái gì?! Nếu không tin, cháu có thể đi ra ngoài hỏi xem lời tôi nói có phải là giả không? Vốn tôi không dễ nói chuyện, nhưng thấy cháu còn trẻ, chết như vậy thì thật đáng tiếc."
Khương Tô nhịn cười, giả vờ sợ hãi: "Xin lỗi đại sư, cháu tưởng ông đang đùa giỡn với cháu, cháu vẫn còn trẻ người non dạ không hiểu chuyện. Ông đừng bận tâm, chấp gì một con nhóc như cháu. Nãy ông vừa nói gì nhỉ? Cháu sẽ gặp phải huyết hoạ, vậy giờ cháu nên làm gì đây?"
Cô muốn xem ông lão mù vốn đang chất chứa oán giận và oán khí trong người này, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc ông ta đang suy tính cái gì.
Ông lão mù nói: "Nếu tôi đã nói như vậy, tự nhiên sẽ có cách giải quyết."
"Ồ? Cách gì vậy?" Khương Tô giả vờ lo lắng.
Địch Cận Duật nhìn xuống cô, trong mắt hiện rõ sự không đồng tình.
Khương Tô giả vờ như không nhìn thấy.
Lúc này, ông lão mù cũng liếc nhìn Địch Cận Duật.
Mặc dù Địch Cận Duật đã cố ý kiểm chế hơi thở của mình, nhưng ông lão mù không phải là người bình thường, ông vẫn có thể nhìn thấy ở anh có điều gì đó bất thường, nên đương nhiên có chút cảnh giác với anh.
Địch Cận Duật cũng nhìn ông lão mù, ánh mắt loé lên chút lạnh lùng sắc bén.
Cho dù ông lão mù này có ý đồ gì thì rõ ràng mục tiêu của ông ta chính là Khương Tô.
Dù ông ta tiếp cận Khương Tô với mục đích gì, anh cũng không muốn cô lại gặp nguy hiểm.
Ôna lão mù nhìn thấv ánh mắt ©ủa Địch Cân Duât trana lòng dấyv lên một cơn ớn lạnh, ông ta luôn cảm thấy dường như Địch Cận Duật biết mình sắp làm gì.
Nếu Tú Chỉ không nhờ ông ta làm việc này, nếu trước khi ra ngoài bà ấy không nói nếu ông ta không thể mang cô bé này về gặp bà ấy thì ông ta cũng đừng quay lại nữa thì có thể bây giờ ông ta đã rút lui rồi.
Nhưng không.
Tú Chỉ nói được là làm được.
Nếu hôm nay ông ta không thể đưa cô bé này về, có lẽ sau này Tú Chỉ thật sự sẽ không bao giờ gặp lại ông ta nữa, bà ấy là loại người như vậy, cho dù có chết đói trong nhà, bà ấy cũng sẽ không cho phép ông ta tới gần mình.
Ông ta không có sự lựa chọn nào khác.
Ông lão mù nói với Khương Tô: "Bí mật không thể tiết lộ. Nếu muốn biết cách giải quyết tai hoạ thì hãy đến nhà tìm tôi."
Khương Tô hỏi: "Cháu có thể dẫn bạn trai đi cùng không?"
Ông lão mù lại liếc nhìn Địch Cận Duật, nghĩ rằng nếu Tú Chi nhìn thấy anh, có thể bà ấy sẽ từ bỏ những suy nghĩ khủng khiếp đó.
Thế là ông ta nói: "Nếu nhất định muốn đưa theo thì cũng được thôi."
Khương Tô và Địch Cận Duật đều có chút ngạc nhiên.
Nhưng đúng lúc cô muốn khám phá thân phận thực sự của mình, Khương Tô liền gật đầu nói: "Được, sau khi lễ âm hôn kết thúc, chúng cháu sẽ tới tìm ông."
Để đảm bảo an toàn, ông lão mù nói: "Tôi sẽ bảo Tăng Hùng đến đi cùng hai người."
Khương Tô gật đầu cười: "Được."
Ông lão mù chào tạm biệt rồi rời đi.
Ngay khi ông ta vừa rời đi, nhà bếp bắt đầu phục vụ đồ ăn.
Khương Tô sau một chiều đi bộ, lúc này cô cũng thấy đói rồi.
Bình thường trong tiệc cưới ở nông thôn, thường sẽ có những thùng cơm lớn, đặt ở khắp nơi, muốn ăn thì phải tự mình đến đó xúc mà ăn.
Châu Chính Quang làm sao có thể để Địch Cận Duật và Khương Tô xếp hàng cầm bát xới cơm, trong phòng có một chiếc nồi cơm điện đặc biệt, cơm trong đó cũng không phải loại gạo được nấu trong thùng lớn bên ngoài. Ở nhà ăn gạo tám thơm phải mấy chục tệ một cân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận