Bà Cốt Khương Tô

Chương 245

Chương 245Chương 245
Cậu ấy có mái tóc màu đen, ngũ quan thanh tú đến cực điểm, thậm chí còn sở hữu vẻ đẹp không phân biệt là nam hay nữ, thân hình gầy gò, trắng bệch, mang theo một kiểu nét đẹp của sự bệnh tật, con ngươi quỷ dị bên vàng bên xanh tỏa ra thần sắc mê người, nếu cậu ấy muốn, cậu ấy có thể bắt được bất cứ người nào.
Và nếu Hắc Thuật nhắc đến hình dạng con người của cậu ấy, thế thì quả thực đã lâu quá không gặp.
Khương Tô đã từng nhìn thấy Hắc Thuật sau khi biến hình từ hàng trăm năm trước, khi đó một thoáng kinh hồng mà đã bị kinh ngạc rất lâu. Mấy mươi năm sau đó gặp lại, Hắc Thuật là một con quỷ bị truy sát, tu vi tổn hại nặng, đã không thể biến hình được nữa, lúc Khương Tô đi ngang qua, Hắc Thuật cầu cứu cô, cô nhân cơ hội ép cậu ấy ký khế ước một trăm năm.
Kể từ đó, cậu ấy luôn theo sát bên cô trong hình dạng mèo đen.
Nếu không có hồn phách ngày hôm nay, Hắc Thuật muốn biến hình thì phải ngày đêm tu hành, ít nhất phải hơn hàng trăm năm.
Hồn phách của yêu ma đã tu hành hơn hàng ngàn năm cực kỳ hiếm, là sự bồi bổ tuyệt vời đối với các loài yêu ma.
Chàng trai tóc đen ngồi xổm trên tường, nhìn chằm chằm Khương Tô bằng đôi mắt quỷ dị một vàng một xanh, nụ cười cong lên ở khóe miệng, phải gọi là ý loạn thần mê.
Đôi mắt Khương Tô hứng thú kiểm tra một vòng quanh người cậu ấy, sau đó mới thu lại ánh mắt, rồi nói một cách ẩn ý: "Hy vọng lần sau biến hóa thành hình dạng con người thì có thể nhớ biến ra một bộ quần áo cho mình."
Nói xong, cô quay người bước trở vào nhà.
Cơ thể của chàng trai tóc đen lảo đảo, suýt chút nữa đã rơi từ trên tường xuống, sau đó mới phát hiện, đúng là bản thân thân đã quá lâu không biến hình, lại quên khuấy đi việc biến ra quần áo, lúc này cậu ấy đang trần như nhộng ngồi xổm trên tường, thậm chí là vì vấn đề tư thể ngồi xổm kia, với góc độ mà Khương Tô đứng, rất có thể khả năng nhìn thấy cậu ấy... Hắc Thuật không kìm được cúi đầu nhìn, đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng.
Chàng trai tóc đen nhẹ nhàng từ trên tường nhảy xuống, khi tiếp đất, trên người đã mặc quần áo, khi bước đi, áo quần tung bay, mang theo nét đen nháng khoána. câu ấyv đi thẳng vào †rond. "Đưa Trịnh Dung Dung vào đây." Giọng nói của Khương Tô truyền ra từ bên trong.
Hắc Thuật chỉ có thể xoay người, đi về phía Trịnh Dung Dung đang nằm mê man trên mặt đất.
Hắc Thuật đi tới, tiện thể qua tay áo nắm lấy cổ tay của Trịnh Dung Dung, sau đó cứ như vậy mà nắm lấy cổ tay cô ta, rồi từ trong sân lôi một mạch vào... phòng khách.
Khi lên bậc thang, đầu của Trịnh Dung Dung va nhiều lần vào các bậc thang, Hắc Thuật làm như không nghe thấy, kéo vào phòng khách, buông cổ tay cô ta ra, cứ để Trịnh Dung Dung nằm trên sàn như vậy.
Khương Tô ngồi trên ghế sô pha, nhìn Hắc Thuật: "2??"
Hắc Thuật cũng trả lời với vẻ nghi ngờ: "Không phải cô bảo tôi đưa cô †a vào sao?"
Khương Tô: .......
Khương Tô cũng không giấu ông Tôn, nói thằng Hắc Thuật chính là con mèo đen trước đó.
Ông Tôn phải mất một lát mới tiêu hóa được.
Ông ấy không bao giờ ngờ rằng, con mèo béo mà ông ấy cho ăn mỗi ngày, lại có thể là một con yêu ma.
Hơn nữa, đôi mắt quái lạ trên mặt mèo đen giờ đây đã nằm trên mặt người, quả thực quỷ dị đến nổi khiến người ta không dám đối mặt.
Lúc này, đột nhiên Hắc Thuật nhớ ra điều gì đó, cậu ấy ngước mắt, bắt gặp một cặp mắt chim đang âm thầm quan sát mình trong lồng, cậu ấy nhe răng cười, để lộ hai chiếc răng hơi nhọn ở khóe miệng, con sáo mỏ ngà trong lồng lập tức dựng hết lông chim!
Khương Tô gọi cho bà Trịnh để đưa Trịnh Dung Dung đang bất tỉnh trở về, tiện thể nhắc bà ấy đưa Trịnh Dung Dung đến bệnh viện để kiểm tra cơ thể.
Cô nghỉ ngờ do "công việc vận chuyển" của Hắc Thuật, mà Trịnh Dung Dung có thể bị chấn thương đầu.
Bà Trịnh cảm ơn hết lời rồi rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận