Bà Cốt Khương Tô

Chương 248

Chương 248Chương 248
Hắc Thuật nói: "Chúng ta vẫn luôn ngủ cùng mà."
Khương Tô nói: "Đó là lúc cậu vẫn là một con mèo."
Giây tiếp theo, chàng trai tóc đen nằm trong chăn biến mất, trong chăn phình lên một vòng tròn nho nhỏ, chui qua chui lại trong chăn, cuối cùng cũng chui đúng hướng, từ trong chăn thò đầu ra, Hắc Thuật lại biến thành mèo, nhìn cô với cặp mắt mèo xảo quyệt.
Khương Tô: ...
Giây tiếp theo.
"Meo... !"
Con mèo đen bị Khương Tô bấu vào gáy rồi ném ra ngoài không thương tiếc.
Khoảnh khắc tiếp đất, con mèo đen lại biến thành chàng trai tóc đen, lần này cậu ấy không quên biến hóa quần áo.
Nhìn cửa phòng ngủ đã đóng chặt, Hắc Thuật khó chịu hừ một tiếng: "Người phụ nữ tàn nhẫn..."
Sau đó duỗi tay, tay biến thành vuốt mèo, cậu ấy để lại mấy vết cào trên cửa phòng ngủ bằng vuốt mèo, thể hiện sự bất mãn trong lòng mình.
Thẩm nghĩ, sớm biết đã không biến hình trước mặt Khương Tô, nhưng ai bảo cậu ấy nóng lòng muốn cho Khương Tô nhìn thấy dáng vẻ sau khi biến hình của mình chứ. ...
Tiền công của bà Trịnh sau khi Trịnh Dung Dung trở lại bình thường đã được gửi đến vào ngày hôm sau, trong đó đã bao gồm tiền bùa hộ mệnh.
Ngoài ra, kết quả kiểm tra của Trịnh Dung Dung ở bệnh viện hết thảy đều bình thường, chỉ có đầu bị chấn động nhẹ.
Dự định ở nhà nghỉ ngơi một thời gian rồi sau đó đi học trở lại.
Khương Tô không quan tâm quá nhiều đến tình trạng cơ thể của Trịnh Dung Dung.
Khi nhận được cuộc gọi từ bà Trịnh, cô đang tham quan phòng vẽ của Triệu Vân Xuyên.
Cô nhận được điện thoại của Triệu Vân Xuyên vào tối qua, đúng lúc không có việc gì nên đã đồng ý hôm nay đến phòng vẽ của anh ta.
Buổi chiều, Triệu Vân Xuyên đích thân lái xe đến đón cô.
Khương Tô không cho Hắc Thuật lộ mặt. Diện tích phòng vẽ của Triệu Vân Xuyên rất rộng, có hai tầng, khắp nơi đều là những bức tranh đã vẽ xong và chưa vẽ xong, còn có đủ các loại giá vẽ và đồ lặt vặt, nhưng không hề hiện lên sự bừa bộn, chắc hẳn có người riêng biệt dọn dẹp.
Thiên phú về mặt nghệ thuật của Khương Tô rất kém, cô thích ăn, uống, vui chơi, thích vàng bạc, châu báu, duy chỉ có nghệ thuật là không thích.
Chỉ có điều, sau khi biết được mỗi bức tranh của Triệu Vân Xuyên có thể bán được hàng triệu tệ, thì trong mắt Khương Tô, những bức tranh chất đầy tại căn phòng này lại tràn ngập sức hấp dẫn khác thường.
"Anh mất bao lâu để vẽ xong một bức tranh?" Khương Tô hỏi.
Triệu Vân Xuyên nói: "Tùy tình hình, có khi vài ngày thì có thể hoàn thành, có khi vài tháng mới có thể hoàn thành một bức."
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mỉ màu xanh da trời, vừa tuấn tú vừa lịch thiệp, là một vẻ đẹp tựa như gió xuân lướt nhẹ.
Khương Tô chậc một tiếng khó hiểu, sau đó hỏi: "Bức tranh vẽ trong vài tháng đáng giá hơn bức tranh vẽ trong vài ngày sao?"
Thật kỳ lạ, nếu người khác hỏi vấn đề như vậy, Triệu Vân Xuyên có thể cảm thấy người này thật thô tục.
Nhưng Khương Tô hỏi vấn đề như vậy, anh ta lại cảm thấy nó thẳng thắn và đáng yêu.
Có lẽ đây là tiêu chuẩn kép chăng.
Triệu Vân Xuyên mỉm cười rồi nói: "Đương nhiên không phải. Giá trị của bức tranh không nằm ở thời gian vẽ, mà thuộc về bản thân bức tranh."
Khương Tô gật đầu lấy lệ.
"Đi theo tôi, cho cô xem thứ này." Triệu Vân Xuyên đột ngột nói, sau đó đi lên tầng hai.
Khương Tô đi lên theo anh ta, tầng hai càng lộ ra vẻ trống trải.
Tầng hai không có bao nhiêu bức tranh, mà ngược lại trông giống như phòng nghỉ của Triệu Vân Xuyên, tấm thảm màu trắng xám mềm mại được trải trên sàn nhà rộng lớn, có giường, có bàn trà, có một chiếc đèn sàn với kiểu dáng độc đáo, còn có giá vẽ cực lớn và một bức tranh cực lớn nằm bên cạnh cửa sổ sát sàn, bên trên phủ một lớp vải trắng, trông rất thần bí, Triệu Vân Xuyên bước đến.
Khương Tô khẽ nhướng mày.
Rõ ràng Triệu Vân Xuyên bảo cô lên đây là để cho cô xem bức tranh Triệu Vân Xuyên đứng bên giá vẽ, nhìn cô, đôi mắt ngời sáng: "Tôi đã vẽ xong bức tranh này một tuần trước, hy vọng cô là người đầu tiên nhìn thấy."
Khương Tô phối hợp bày tỏ một ánh mắt mong chờ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận