Bà Cốt Khương Tô

Chương 237

Chương 237Chương 237
Vừa nhắc đến quán ăn ban nãy Khương Tô ôm một bụng tức, đáp: "Là do chú không biết, đồ ăn ở quán ăn ban nãy không ngon gì hết! Con mới ăn vài miếng, vừa muốn đi tìm đầu bếp tranh luận, rồi sau đó liền bị khói..."
"Con còn muốn đi tìm đầu bếp tranh luận à?" Địch Cận Duật cau mày: "Khương Tô, có phải con không biết sợ hãi là gì không? Vừa rồi trong quán ăn, bên kia có nhiều người như vậy, con cứ như vậy mà lao đến. Là bọn họ không muốn thật sự đánh con, nếu họ thật sự muốn, thì con sẽ làm như nào, có thể đánh bại nhiều người như vậy cùng một lúc không? Đợi chú đến nơi, nói không chừng xương cốt của con đều bị đánh gãy rồi."
Nói một hồi, Địch Cận Duật thực sự tức giận.
Những người đó đều đến từ công ty đòi nợ, việc họ thường làm chỉ là uy hiếp những người giúp việc, đánh người cũng là chuyện như cơm bữa.
Khương Tô quả thực có bản lĩnh, nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, cô vẫn là một cô bé, cô sẽ bị tổn thương, sẽ bị đau.
Anh nhận được cuộc gọi, liền lập tức từ trong đội chạy đến đây, trên đường đến đây đầu óc căng thẳng đến tột độ.
Sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì.
Mãi đến khi nhìn thấy cô đứng đó không sao và mỉm cười rạng rỡ với mình, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chú Địch, cháu sai rồi." Khương Tô kéo tay áo của anh, ngoan ngoãn nhận lỗi.
Cô bé tủi thân thừa nhận lỗi lầm.
Trong lúc Địch Cận Duật tự nhủ rằng đây là cách làm thông thường của Khương Tô và không được mềm lòng, anh không khống chế được liếc nhìn Khương Tô, còn Khương Tô đang nhìn anh một cách đáng thương, giống như một chú cún đang xin ăn, đột nhiên mềm lòng, chỉ là vẻ mặt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, không chịu khoan nhượng.
"Chú Địch, có phải chú vẫn còn giận cháu không?" Nhìn thấy sắc mặt của Địch Cận Duật vẫn nghiêm túc, Khương Tô chỉ có thể tiếp tục cố gắng.
"Không có." Địch Cận Duật nói xong, quay tay lái, lái xe vào bãi đậu xe bên cạnh, sau đó tháo dây an toàn đẩy cửa bước xuống xe: "Xuống xe đi."
Khương Tô bước theo xuống xe.
Đây là quán ăn mà cô và Địch Cận Duật đã từng ăn cùng nhau trước đây. Người phục vụ dẫn họ vào ghế ngồi.
Địch Cận Duật không ngồi xuống: "Trong đội của chú còn có việc, chú đi trước đây. Con ăn xong tự bắt taxi về đi, đừng đi lung tung khắp nơi."
Nói xong, anh rời đi không thèm ngoảnh lại.
Đi đến quầy thu ngân ở tầng dưới.
Anh để lại 1. 000 tệ, trả trước tiền phòng cho Khương Tô.
Sau đó anh vội vã phóng xe rời đi.
Về đến cục cảnh sát.
Cuộc họp đã kết thúc rồi.
"Vừa rồi là điện thoại của ai đấy? Vội chạy ra ngoài như vậy." Trình Nham để bản tóm tắt cuộc họp lên bàn của Địch Cận Duật. Vừa rồi mới họp được một nửa, Địch Cân Duật bỗng nhận được điện thoại, chỉ nói với họ một tiếng rồi vội vàng rời đi, giống như có chuyện gì cực kỳ gấp vậy, đây cũng là lần đầu nhìn thấy bộ dạng như vậy của Địch Cận Duật.
Địch Cận Duật mở bản tóm tắt cuộc họp ra, điềm đạm nói: "Một người bạn xảy ra chút chuyện."
Trình Nham trêu chọc: "Này, đội trưởng Địch cũng có bạn bè sao? Ai vậy? Tôi có quen biết không? Không phải là bạn gái đấy chứ?"
Địch Cận Duật không ngẩng đầu lên: "Dạo gần đây cậu rất rảnh phải không?"Trình Nham bắt chéo chân, nói thẳng: "Không phải tôi rảnh, là do đội trưởng Địch quá khác thường."
Cuối cùng Địch Cận Dịch cũng chịu ngẩng đầu lên, nhìn Trình Nham và nói: "Khác thường ư?"
"Này, cậu còn chưa nhận ra sao?" Trình Nham nói tiếp: "Lẽ nào cậu không nhận ra cảm xúc của bản thân đang dao động rất lớn sao? Có lúc tâm trạng tốt mặt mày hớn hở, có lúc tâm trạng không tốt thì giống như mây đen dày đặc, khiến cho cấp dưới lúc nào cũng phàn nàn, mọi người thì nói chuyện riêng với nhau còn Chu Tiểu Ngư cũng không dám nói lớn tiếng đấy."
Địch Cận Duật chợt có chút mất tập trung.
Trình Nham không để ý tới Địch Cận Duật đang lơ đãng, tiếp tục nói: "Đội trưởng Địch, nói thật thì, nếu cậu có chuyện gì thì hãy nói cho chúng tôi biết, chúng tôi có thể cho cậu ý kiến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận