Bà Cốt Khương Tô

Chương 314

Chương 314Chương 314
Chú Tưởng bị súng của một kẻ buôn ma túy bắn vào đầu gối trong một cuộc rượt đuổi và phải nghỉ hưu sớm vì bị thương. Ông ấy kết hôn một lần khi còn trẻ nhưng vợ ông ấy cho rằng ông ấy luôn quá bận rộn và không có thời gian chăm sóc gia đình nên họ ly hôn trong hòa bình, con gái ông ấy sống với vợ, sau đó vợ ông ấy tái hôn nhưng ông ấy không bao giờ kết hôn nữa. Ông ấy đã ly hôn vào thời điểm cảm thấy mình nợ vợ nên đã bỏ nhà ra đi, giờ con gái ông ấy đã có gia đình khác, ông ấy vẫn ở một mình.
Ngôi nhà chú Tưởng ở hiện tại vẫn là nhà thuê, là một khu dân cư cũ nát, bên trong đa số là người thuê nhà, nhân viên hỗn tạp, đèn đường hỏng hơn một tháng không có ai đến sửa, đâu đâu cũng có dây điện giăng loạn khắp nơi, môi trường cũng không tốt, nhưng ưu điểm là giá thuê rẻ.
Chú Tưởng thực ra cũng không nghèo, tuổi trẻ là một cảnh sát rất giỏi, sau khi bị thương về hưu sớm, đơn vị công tác cấp cho ông một khoản tiền, trợ cấp hưu trí hàng tháng cũng khá lớn, ông ấy cũng được thuê làm công nhân. Là một sĩ quan cảnh sát, ông làm giảng viên trong trường nhưng rất yêu thương con gái và chưa bao giờ chịu tiêu tiền, ông tiết kiệm hết tiền và sẽ cho vô điều kiện bất cứ khi nào con gái cần.
Dịch Cận Duật nhiều lần để nghị thay đổi môi trường sống của chú Tưởng và cho ông ấy tiền, nhưng lần nào anh cũng bị chú Tưởng từ chối.
Dịch Cận Duật lái xe đến chú Tưởng ở tầng dưới, thoải mái lên lầu và chào hàng xóm ở hành lang.
Người hàng xóm thản nhiên nói thêm: "Hôm nay các người đều đến đây để gặp ông Tưởng. Mới vừa rồi tôi vừa thấy một người phụ nữ đến gặp ông Tưởng."
Bên này đã xác nhận sự nghỉ ngờ của Dịch Cận Duật.
Gõ cửa xong, anh nhìn thấy khuôn mặt áy náy của chú Tưởng đằng sau cánh cửa: "Cận Duật..."
Dịch Cận Duật trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ nói với chú Tưởng: "Thật xin lỗi, chú Tưởng. Không ngờ cháu lại lôi kéo chú vào việc này."
Khi chú Tưởng nghe những lời Dịch Cận Duật nói, ông ấy càng cảm thấy áy náy hơn.
Dịch Cận Duật bước vào nhà.
Anh nhìn thấy Mạn Lệ đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh có một cô bé ngồi, con dao găm sắc bén trong tay cô ta đang kề vào chiếc cổ mỏng manh của cô bé. "Chú!" Cô bé bị Mạn Lệ kề dao vào cổ hét lên với Dịch Cận Duật, cô bé không khóc, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ sợ hãi.
Đó là cháu gái của chú Tưởng.
Cặp sách của cô bé vẫn còn để trên sofa vải trong góc, trên bàn cà phê còn có bài tập chưa làm xong, con gái và con rể của chú Tưởng rất bận rộn trong công việc, thường xuyên phải tăng ca, chú Tưởng sẽ thỉnh thoảng đón cháu gái ngoại về nhà, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này.
"Dao Dao, đừng sợ." Dịch Cận Duật an ủi, sau đó nhìn Mạn Lệ đang nhìn anh với nụ cười nhưng không phải nụ cười: "Tôi là người cô đang tìm kiếm. Nếu tôi đã ở đây, cô có thể thả con bé đi."
Mạn Lệ không có ý buông cô bé ra, mà còn cười đắc ý, mỉa mai nói: "Nếu đội trưởng Địch nghe lời tôi nói sáng nay, cũng sẽ không uổng công vô ích, anh nói đúng không?"
"Chú Tưởng, chú đi ra ngoài trước, giao nơi này cho cháu." Địch Cẩn Dịch đột nhiên nói với chú Tưởng.
Chú Tưởng do dự: "Cận Duật..."
Địch Cận Duật gật đầu với ông ấy.
Chú Tưởng mở cửa đi ra ngoài.
Mạn Lệ cười lạnh nói: "Sao thế, còn sợ bị người biết à?"
"Những gì cô muốn nói bây giờ có thể nói." Địch Cận Duật đi tới và ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn, thoải mái như thể đây chỉ là một cuộc họp đơn giản.
Mạn Lệ cũng phải khâm phục Địch Cận Duật vì đã rất bình tĩnh trong tình huống này, nhưng cô ta không biết sau này anh có thể bình tĩnh trở lại như vậy hay không.
Khóe miệng cô ta hiện lên một nụ cười nham hiểm: "Đội trưởng Địch. Tôi nghe nói anh đang tìm một người nữa."
Địch Cận Duật vô cảm nhìn cô ta, biết đây chỉ là lời mở đầu của cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận