Bà Cốt Khương Tô

Chương 322

Chương 322Chương 322
Lê Thuật và Khương Tô không phải là bạn bè sao?
Làm sao lời nói tràn ngập mùi thuốc súng như vậy?
" Chỉ có mười phút, có gì muốn nói, hai người mau nói đi." Ninh Hiểu nói xong liền không ở lại quấy rầy, để lại thời gian cho Khương Tô và Lê Thuật.
Ngay khi Ninh Hiểu rời đi, Lê thuật lại ký quái nói: " Đây chính là lợi ích cô làm bạn với người của cục quản yêu sao? Nhận được mười phút cơ hội thăm tù? cái tên họ Địch kia đâu? Anh ta không phải rất lợi hại sao? Sao lại không để hắn đem tôi thả ra ngoài?
"Anh im miệng đi." Khương Tô nói xong, lại nghĩ đến Lê Thuật là vì mình mới bị giam vào trong, lại dịu dàng nói: " Tôi qua đây, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Lê Thuật đối với Khương Tô có tức giận.
Anh ta bị nhốt trong này một tuần rồi.
Người quản lý của anh đều nhờ quan hệ vào đây gặp anh ta, cô ngược lại thì tốt rồi, một cái nhìn đều chưa từng đến nhìn anh.
"Anh lại không qua đây tôi liền đi." Khương Tô nói.
Lê Thuật biết Khương Tô nói được làm được, liền không tình nguyện từ từ di chuyển qua đây: " Làm cái gì?"
" Xin lỗi." Khương Tô nói.
Lê Thuật vẻ mặt kinh hãi nhìn cô: " Cô làm việc gì có lỗi với tôi rồi? Không phải chứ cô bán tôi rồi?"
Khương Tô: "..."
Nếu không phải Lê Thuật lớn lên trông đẹp mắt, cô liền muốn bắt anh ta qua đây hung hăng đánh một trận.
Có điều không thể không nói, Lê Thuật khuôn mặt không có ai phân biệt được cái hay đực, mặc thống nhất đồng phục tù nhân của cục quản yêu, lộ ra thân hình có chút gầy yếu, trên cổ thon dài mảnh khảnh chụp vào một cái vòng kim loại màu bạc, còn vô cùng có cảm giác bệnh kiều.
Ánh mắt Lê Thuật đột nhiên rơi ở trên vòng tay màu xanh trên tay phải của Khương Tô, ánh mắt ngay lập tức đông lại, tay dễ dàng xuyên qua khe hở từ trong lan can, nắm chặt tay Khương Tô, màu hổ phách xinh đẹp trong ánh mắt lộ ra sát khí: " Đây là cái gì?"
KhifZzna Tô bình tĩnh nói: " Hắc Thuật bị nhát lânh truy nã: tôi là người bảo lãnh của hắn, vì bắt Hắc Thuật, bọn họ đeo cho tôi cái này."
" Hắc Thuật? Con mèo béo chết kia à? Nó làm sao rồi?" Lê Thuật chỉ gặp qua mèo đen chưa hóa hình, mà gặp một lần là đánh một lần.
" Anh ta hóa hình rồi?, sau đó vì tôi, bị người ta để mắt tới." Khương Tô quyết định không với Lê Thuật tán dấu những chuyện lung tung kia nữa, mà nói rõ ràng tình hình hiện tại: " Có người muốn tìm phiền phức cho tôi, anh và Hắc Thuật đều là chướng ngại vật, cho nên anh và Hắc Thuật một người bị truy nã, một người bị giam."
Lê Thuật trầm mặc một lúc, sau đó yếu ớt nói: "Ta đã sớm biết ngươi sớm muộn cũng sẽ gặp rắc rối lớn, nhưng vì sao rắc rối ở bên ngoài của ngươi mà giờ ta lại phải ngồi trong tù, ngươi có biết đồ ăn trong này khó ăn như nào không?"
Khương Tô: "Không muốn biết."
Lê Thuật: "..."
Xét về phương diện không biết xấu hổ, anh ta mãi mãi không thể là đối thủ của Khương Tô.
Khương Tô nói: "Ngươi không cần vội, nghe tôi nói, hiện tại có rất nhiều người nghĩ kiếm biện pháp cho ngươi, không lâu nữa có thể ra ngoài."
Lê Thuật nhíu mày: "Chuyện của ngươi giải quyết xong rồi hả?"
Khương Tô nói: "Ta đến đây chính là nói với ngươi chuyện này."
Lê Thuật nghiêm túc nghe cô nói.
Khương Tô nói: "Ngươi cũng biết ta sẽ không chết được, nên nếu sau khi ra ngoài nghe tin ta bị người ta bắt, ngươi không cần phát điên nhất thời kích động liền chạy đi cứu ta, trước tiên đi tìm Hắc Thuật."
Lê Thuật lập tức nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta còn lâu mới cứu ngươi."
Khương Tô nhàn nhạt nói: "Vậy thì tốt, ta đã đồng ý với cha ngươi sẽ chăm sóc ngươi, nhưng không nghĩ tiểu hồ ly ngươi chưa sinh ra thì đã chết rồi."
Lê Thuật yên lặng lại một chút, qua một lúc mới nhìn Khương Tô nói: "Cha ta bảo ngươi chăm sóc ta à."
Mười phút rất nhanh đã hết.
Ninh Hiểu đi vào.
"Những lời nên nói ta đều nói rồi, vậy ta đi trước đây." Khương Tô nói.
Lê Thuật thò tay bắt lấy cổ tay cô, nét mặt hiện ra vẻ u buồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận