Bà Cốt Khương Tô

Chương 183

Chương 183Chương 183
Chu Tiểu Ngư đi qua nói: "Đội trưởng, anh ra đây làm gì vậy?"
Địch Cận Duật nói: "Không gì, gặp được người bạn. Đi thôi, chỗ của chúng ta không phải ở đây." Anh nói xong đi lên khoác vai Chu Tiểu Ngư đi về phía trước, rời khỏi nơi đó.
Bị Địch Cận Duật khoác vai đi như vậy, Chu Tiểu Ngư có chút lo sợ đi cùng Địch Cận Duật vào căn phòng Thư Nhã đã đặt trước.
"Này, Vân Xuyên, Khương Tô, hai người không phải muốn đi vệ sinh sao? Còn không đi đi?" Triệu Vân Xuyên cảm thấy kì lạ.
Khương Tô nói: "Tôi no rồi, về trước đây."
Đặng Thành Văn nói: "Khoan đã, đồ ăn cô gọi còn chưa ăn hết mà, sao lại về vậy?"
Trên bàn còn đang để đầy các loại thịt chưa được nướng, đều là Khương Tô gọi, còn chưa ăn được một nửa cơ mà, sao lại nói về là về?
Triệu Vân Xuyên cũng nhìn Khương Tô.
Khương Tô nói: "Tôi ăn no rồi, không muốn ăn nữa."
Cô phải về sớm, lỡ gặp phải Chu Tiểu Ngư, ở đây nhiều người như vậy, khó mà có thể giải thích rõ được.
Triệu Vân Xuyên nói: "Tôi đưa cô."
Sau đó lấy áo khoác ở trên ghế sofa.
Khương Tô liền cản lại: "Không cần, tôi tự bắt xe về được rồi, mọi người cứ tiếp tục ăn."
Nếu để Triệu Vân Xuyên đưa cô về, chẳng phải sẽ để lộ việc cô đang sống chung với Địch Cận Duật sao?
Cô đeo nón và khẩu trang, cầm các túi lớn túi nhỏ của mình lên, nói: "Vậy tôi về trước đây, mọi người cứ ăn từ từ."
"Vậy hẹn ngày khác khi chúng ta có thời gian lại ăn chung." Đặng Thành Văn đứng dậy nói.
Khương Tô đồng ý.
"Tôi đưa cô xuống đón xe." Triệu Vân Xuyên đi lên cầm lấy những cái túi của cô.
Đặng Thành Văn cười nói: "Vậy thì tôi không cần đưa cô xuống rồi."
Khương Tô vẫy tay với anh ta. Khương Tô đón được xe, Triệu Vân Xuyên để những chiếc túi của cô vào hàng ghế sau, sau đó nói: "Về đến nhà hãy gọi cho tôi."
Khương Tô ngồi lên xe vẫy tay với anh: "Tạm biệt anh Vân Xuyên."
Triệu Vân Xuyên cũng vẫy tay với cô, cười nói: "Tạm biệt."
Xe rời đi.
Triệu Vân Xuyên không về phòng ăn ngay, mà lại đứng ở đó nhìn xe rời đi, sau đó hút một điếu thuốc ở bên đường, quay đầu nhìn về lầu hai, sau đó nhả khói ra khỏi miệng.
Lúc này, Địch Cận Duật đang ở cùng với đồng nghiệp, cảm giác điện thoại trong túi đang rung.
Anh cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn của Khương Tô.
"Chú Địch, tôi về trước đây."
Anh xem xong không trả lời, bỏ điện thoại vào túi.
Không điên mười giây.
Điện thoại lại rung.
Anh vốn không muốn xem.
Nhưng tay lại không khống chế được mà lấy điện thoại ra.
"Chú Địch, lúc nãy tôi chưa ăn no, chú có muốn ăn cùng với tôi không?"
"Đội trưởng, không lẽ anh đang hẹn hò thật sao? Dạo này có vẻ nhiều tin nhắn và điện thoại hơn nhỉ." Nhìn thấy Địch Cận Duật cứ cầm điện thoại lên xem, một anh cảnh sát đùa giỡn nói.
Chu Tiểu Ngư chột dạ.
Là do anh vài ngày trước nhìn thấy hộp quà ở ghế sau, đã nói với vài đồng nghiệp trong đội, kết quả là giờ ai cũng đang đoán Địch Cận Duật có phải đúng hẹn hò không.
"Không phải." Địch Cận Duật cất điện thoại vào, vừa đứng dậy vừa nói với Thư Nhã: "Thư Nhã, tôi đột nhiên có chút việc, phải về trước. Quà sinh nhật của cô tôi sẽ bù lại vào ngày mai."
Mọi người trở nên ồn ào.
Thư Nhã cũng đứng dậy: "Trong đội có việc gì sao?"
"Không phải, là việc riêng." Địch Cận Duật nói với các đồng nghiệp khác: "Mọi người cứ ăn từ từ."
Sau đó nói với Thư Nhã: "Vậy tôi về trước." Khi Địch Cận Duật rời, tâm trạng của Thư Nhã trở nên rất kém.
Những đồng nghiệp khác cũng cảm nhận được, lặng lẽ giao lưu với nhau bằng ánh mắt.
Hôm nay Thư Nhã ăn mặc rất đẹp, rõ ràng là vì đội trưởng Địch, nếu không thì cũng không vì tối nay đội trưởng Địch bận mà chuyển sang ăn vào trưa mai.
Thư Nhã thích đội trưởng Địch, trong đội có vẻ chỉ đội trưởng Địch là không biết.
Nhưng đội trưởng Địch có thích Thư Nhã hay không, chuyện này thì không chắc được, bình thường đội trưởng Địch cũng chưa từng xem Thư Nhã là phụ nữ, với những đồng nghiệp khác cũng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận