Bà Cốt Khương Tô

Chương 253

Chương 253Chương 253
Mèo đen nép vào trong ngực Khương Tô, đôi mắt kì lạ nhìn chằm chằm Triệu Vân Xuyên.
Vừa rồi Triệu Vân Xuyên cũng bị mèo đen làm cho giật nảy mình, sau khi nhìn thấy rõ là mèo của Khương Tô mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Con mèo này thật sự bám cô."
Khương Tô ôm mèo cười cười: "Vậy tôi đi vào trước rồi. Cảm ơn anh Vân Xuyên."
Triệu Vân Xuyên mỉm cười, đưa túi hải sản cho cô, sau đó đưa mắt nhìn cô đi vào cổng.
Trong nháy mắt khi cổng đóng lại, Triệu Vân Xuyên sửng sốt một chút.
Mơ hồ nghe được trong sân có người nói một câu... Tên đàn ông hoang dã. ... Đại khái là nghe nhầm rồi.
Đi vào sân, Khương Tô lập tức hất mèo đen xuống mặt đất một cái: "Nặng chết người rồi."
Mèo đen vững vàng rơi xuống đất, trong chớp mắt hoá thân thành chàng trai tóc đen, đương nhiên, cậu ấy không quên biến ra quần áo.
Khác hoàn toàn với mèo đen bụ bẫm, sau khi Hắc Thuật hóa thành hình người thậm chí có chút thon gầy, tỉnh tế giống như diễn viên múa ba-lê vậy.
Khương Tô đem túi hải sản đưa cho Hắc Thuật: "Mang cho cậu ăn."
Hắc Thuật vòng hai tay trước ngực, lạnh lùng nói: "Tôi mới không thèm ăn đồ của tên đàn ông hoang dã." Nói xong lắc đầu một cái, đi vào nhà.
Khương Tô: "..."
Cô cảm thấy vẫn là bản thể của Hắc Thuật tương đối đáng yêu...
Ông Tôn cũng không để ý.
Vừa lúc dọn quán trở về, cho Hắc Thuật hai con cá chiên, sau đó bản thân ăn hải sản Khương Tô đem về, ăn đến vô cùng vui vẻ.
Hắc Thuật cầm lên một cái đuôi cá chiên, đầu cá lão Tôn đã cắt đi giữ lạnh, chuẩn bị ngày mai nấu đầu cá với ớt băm, cho nên con cá này chỉ còn lại thân thân và đuôi cá, đại khái cũng nặng hơn một cân, Hắc Thuật trực tiếp há mồm đem cả thân cá đều nuốt vào trong miệng, chỉ còn lại cái đuôi ở bên ngoài, lúc cậu ấy nhai nuốt, cái đuôi kia ở ngay trên cái miệng của cậu ấy run lên một cái, một lát sau, cậu ấy cầm lấy cái đuôi, từ trong miệng phun ra toàn bộ xương cá hoàn chỉnh, cứ như thế ăn hết hai con.
Ông Tôn nhìn mà than thở. 3400 19:24
Gần đây ông Tôn dậy sớm, ngủ cũng sớm.
Chưa tới mười giờ đã đi ngủ.
Khương Tô nằm trên ghế salon xem tivi, Hắc Thuật chen vào, vóc người cậu ấy cao gầy, nằm xuống cũng dài hơn Khương Tô một đoạn, tay cậu ấy đặt lên đỉnh đầu Khương Tô, Khương Tô giống như bị cậu ấy ôm vào lòng, cậu ấy không ngừng cọ qua cọ lại ngửi tới ngửi lui mái tóc của Khương Tô, lại cầm tay nhỏ của cô đặt trong tay thưởng thức.
Khương Tô xem chương trình giải trí, cười khúc khích.
Hắc Thuật nhìn cô một hồi, bỗng nhiên cẩn thận từng li từng tí nhích tới, vùi đầu vào cổ cô, ủi tóc cô ra, thử thăm dò duỗi ra đầu lưỡi đỏ tươi giống như trêu chọc khế liếm lên gáy Khương Tô.
Một giây sau, Hắc Thuật bị Khương Tô đưa tay bóp lấy cổ đè lên lưng ghế sô pha.
Khương Tô đảo mắt, giống như cười mà không phải cười: "Muốn phát dục thì đi tìm mèo cái bên ngoài, ta không phải con mồi của ngươi."
Cổ Hắc Thuật bị tay Khương Tô kềm lại, bộ phận trí mạng nhất ở ngay trong tay Khương Tô, sắc mặt cậu ấy lại không hề thay đổi, ngược lại mang theo chút ý cười, khẽ ngẩng cao cái cổ thon dài, cặp mắt yêu dị liếc nhìn Khương Tô, cười nói: "Ai nói tôi xem cô thành con mồi?"
Khương Tô thu tay lại, nói: "Đi xuống."
Hắc Thuật nói: "Không xuống."
Không những không xuống, còn nhào tới trực tiếp ôm Khương Tô vào trong ngực, dùng cả tay chân quấn lấy cô, đem cái cằm thon thon gác lên bờ vai Khương Tô, tư thế vô cùng thân mật dựa sát vào nhau, hơi thở của hắn đảo quanh bên tai Khương Tô, thì thầm: "Tôi chỉ là con mèo... Chủ nhân."
Khương Tô mỉm cười: "Nếu như cậu không muốn bị ta phong ấn năng lực biến hoá, thì bây giờ lập tức cút xuống khỏi ghế sofa của ta."
Hắc Thuật: ...
"Đồ phụ nữ nhẫn tâm." Hắc Thuật bất đắc dĩ buông Khương Tô ra, nhỏ giọng nói: "Trước kia cô cũng ôm tôi như vậy."
Khương Tô uể oải nằm trên ghế sofa không nhúc nhích: "Khi đó cậu là con mèo."
Hắc Thuâ†- "BÂv aið tôi cũng vây" Vừa nói xong, cậu ấy lại biến thành mèo đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận