Bà Cốt Khương Tô

Chương 285

Chương 285Chương 285
Một bà cụ đi ra từ trong nhà.
Bà cụ đứng ở nơi đó nhìn Khương Tô, đầu tiên là ngây ra một lúc, tiếp đó cười rộ lên:
"Cô tới rồi."
Khương Tô ngây người, ngạc nhiên kêu lên:
"Là bà?!"
Bà cụ cười gật đầu: "Là tôi."
Ninh Hiểu hoang mang hỏi:
"Hai người quen nhau hả???"
Cuối cùng Ninh Hiểu bị đuổi ra ngoài sân lật mặt thảo dược.
Khương Tô thì được bà cụ mời vào phòng.
Khương Tô hỏi:
"Sao bà già tới mức này?"
Bà cụ cười nói:
"Cô vẫn giống như trước kia, nói chuyện không biết uyển chuyển."
"Đây rốt cuộc là chuyện gì?" Khương Tô hỏi.
Bà cụ vẫn cười:
"Tôi luôn chờ cô đến tìm, nhưng không ngờ qua nhiều năm như vậy. Nếu cô tới muộn thêm vài năm thì có lẽ tôi sẽ mang theo ký ức của cô vào trong đất."
Khương Tô nhất thời cảm giác sương mù bao phủ mình, lờ mờ mê ly.
Cô chưa từng nghĩ chuyện năm xưa mất trí nhớ sẽ dính líu đến người phụ nữ này.
Năm xưa Khương Tô tỉnh lại trong lùm cây dưới núi, gặp người đầu tiên chính là người phụ nữ, đương nhiên đó là lúc bà ấy còn trẻ.
Vừa rồi nếu không phải bà cụ nở nụ cười thì cô thậm chí không nhận ra bà ấy.
Sau đó cô được người phụ nữ này mang về nhà, chăm sóc vài tháng, sau đó cô rời đi.
Năm xưa Khương Tô từng hoài nghi bà ấy.
Nhưng người phụ nữ thoạt nhìn là một gái quê hết sức bình thường, thuần thục không giống như có thể luyện tập trong thời gian ngắn.
Sao mà ngờ được năm xưa cô mất trí nhớ là do một cô gái quê làm?!
Người phụ nữ này khi cười thì toát lên vẻ chân chất vô hại.
Đúng là rất biết giả heo ăn cọp!
"Cho nên là bà đã lấy ký ức của tôi?" Khương Tô nhìn chằm chằm bà cụ, đặt câu hỏi.
"Đúng là thần kỳ." Bà cụ không đáp lại câu hỏi mà là kinh ngạc nhìn Khương Tô: "Cô thật sự không già đi, vẫn giống hệt như năm xưa. Muốn uống chút gì không?"
Khương Tô mỉm cười nói:
"Bây giờ tôi chỉ muốn biết bà rốt cuộc là ai."
Bà cụ biết cả việc cô không già, điều này khiến Khương Tô đặc biệt cảnh giác.
"Uống trà hoa ly đi, trước kia cô thích uống loại đó nhất, tôi có sửa đôi chút, uống càng thơm." Bà cụ nói xong đi pha trà cho Khương Tô.
Khương Tô: ".. ."
Tuy tóc đã bạc nhưng bà cụ hành động còn rất nhanh nhẹn, chốc lát sau đã pha trà cho mình và Khương Tô xong, đặt trên cái bàn nhỏ.
"Đừng đứng đó, ngồi đi. Chúng ta vừa uống trà vừa trò chuyện, đây là một câu chuyện rất dài."
Khương Tô miễn cưỡng ngồi xuống ghế dài, bên trên đặt một cái đệm ngồi làm bằng thủ công, tuy tay nghề thô ráp nhưng khá mềm mại.
Khương Tô ngồi xuống, bưng tách trà lên ngửi mùi.
"Ha ha, cô không sửa thói quen này nhỉ." Bà cụ cười nói: "Luôn sợ tôi chuốc thuốc cô."
Khương Tô trào phúng nói:
"Bà trừ già hơn ra, còn lại không thay đổi cái gì."
Lúc bà cụ còn trẻ rất thích cười, cả ngày không biết thấy gì mà cứ cười mãi.
Bà cụ thời trẻ bộ dạng rất chân chất, khuôn mặt nhìn liền cảm thấy rất lương thiện, bây giờ già rồi vẫn là bộ dạng hiền từ thân thiện.
Bởi vậy năm xưa Khương Tô quan sát bà cụ mấy tháng đều không phát hiện có gì khác lạ.
Bà cụ bị Khương Tô mỉa mai không chút phật lòng, cúi đầu uống trà. Bà cụ cười hỏi:
"Sao? Ngon chứ?"
Khương Tô đáp:
"Ưm, tạm được."
Cô không nhịn được lại uống một ngụm, mùi trà thơm đầy miệng.
Bà cụ vui vẻ cười, nhìn Khương Tô rồi cảm khái nói: "Thời gian trôi qua nhanh quá, cảm giác mới chớp mắt một cái mà tôi đã già thế này, khi ấy tôi chỉ cỡ tuổi Hiểu Hiểu."
Khương Tô đặt chén trà xuống: "Rốt cuộc tại sao bà lấy đi ký ức của tôi?"
"Câu hỏi này cô nên tự hỏi mình." Bà cụ nhìn Khương Tô nói: "Không phải tôi muốn lấy ký ức của cô, là tự cô rút ra ký ức này."
Khương Tô ngơ ngẩn.
"Cô chờ chút."
Bà cụ bỗng nhiên đứng lên, đi vào phòng một lúc lâu mới đi ra, tay tùy ý cầm một cái túi loại dây rút, thoạt nhìn bên trong đựng thứ hình trụ.
Bà cụ dặt túi dây rút lên bàn, kéo dây thừng ra, lôi ra vật hình trụ.
Khương Tô nheo mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận