Bà Cốt Khương Tô

Chương 281

Chương 281Chương 281
"Là tôi có lỗi với cô ấy." Giọng ông cụ Địch khô khốc: "Bởi vì một hiểu lầm nên tôi đã trách lầm cô ấy, không chịu nghe cô ấy giải thích, còn đuổi cô ấy đi..
Đó là lỗi sai duy nhất mà ông cụ Địch phạm phải trong đời.
Chuyện ông ta làm còn quá đáng hơn là vài lời miêu tả.
Ông ta dùng lời độc địa mắng nhiếc cô, người mà ông ta thể cả đời này phải bảo vệ không cho cô bị thương, nhưng chính ông ta tổn thương cô nặng nhất.
Cô gái bị thương rất nặng cũng không chịu chảy một giọt lệ, nhưng vì ông ta mà cô rơi nước mắt thật nhiều.
Vô số ngày đêm, hối hận gặm cắn tim ông ta.
Sau khi biết được sự thật, ông cụ Địch từng muốn vứt bỏ mọi thứ đi tìm cô, nhưng mẹ uy hiếp bằng cái chết, vợ dù không nói thì vẫn luôn âm thầm rơi lệ.
Vợ của ông ta không làm gì sai.
Chẳng qua sau khi chia xa Khương Hoan vì hiểu lầm thì ông ta cũng chết tâm, vì lãng quên cô mà đê hèn nghe theo sắp xếp của mẹ cưới vợ.
Địch Tinh Lâu không thể bắt buộc vợ trả giá cho sai lầm của ông ta.
Địch Tinh Lâu từ bỏ, cái giá phải trả là mấy chục năm nay ông ta chưa một lần thật sự vui vẻ.
Bao nhiêu năm qua Địch Tinh Lâu âm thầm tìm kiếm, chỉ muốn được chút tin tức của cô, chỉ muốn biết cô sống có ổn không, có lẽ ông ta sẽ được yên lòng hơn, tiếc rằng không có tin gì phản hồi.
Cô gái ấy khó khăn lắm mới cẩn thận dè dặt trao trái tim cho ông ta, vậy mà ông ta nhẫn tâm vứt bỏ nó, có lẽ đây là báo ứng của ông ta.
Nhưng dường như bấy nhiêu báo ứng vẫn chưa đủ.
Cho nên hiện tại cô đi tới trước mặt ông ta.
Cô quên tất cả quá khứ của hai người, cô vẫn trẻ trung, còn ông ta thì đã gần đất xa trời.
Người đàn ông đứng bên cạnh cô là cháu nội của ông ta.
Địch Cận Duật ưu tú hơn ông ta hồi xưa nhiều, tuổi nhỏ mất cha mẹ nhưng không đánh ngã anh, trưởng thành càng ưu tú hơn xa tưởng tượng của ông cụ Địch. Anh trẻ tuổi, xuất sắc, đủ để ngang nhiên đứng cạnh cô, che chở cô dưới cánh chim của mình.
Ông cụ Địch không kiềm được ghen ty với Địch Cận Duật.
Ghen ty với cháu nội của mình.
Giờ ông cụ Địch mới hiểu thì ra đây mới là báo ứng thật sự.
Khương Tô nhíu mày hỏi:
"Ông chỉ muốn nói bấy nhiêu đó với tôi sao?"
Cô cần nghe câu chuyện tỉ mỉ hơn, chứ không phải phát ngôn mang tính tổng kết.
Vẻ mặt của ông cụ Địch rốt cuộc bình tĩnh lại, ông ta điểm tĩnh nhìn Khương Tô, bình tĩnh nói: "Là những lời này."
Ông ta lưu luyến nhìn cô, ngoài miệng nói:
"Cô đi đi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lúc."
"Tôi hỏi ông thêm một câu." Khương Tô hỏi: "Sau khi Khương Hoan rời khỏi Thành Tây đi Thành Bắc thì ông có từng gặp lại không?"
Ông cụ Địch trầm giọng nói: "Không có."
Ông ta nhấn cái chuông đặt trên bàn.
Cửa bị mở ra từ bên ngoài, quản gia đứng ở cửa chờ lệnh của ông cụ Địch.
Ông cụ Địch mệt mỏi nói:
"Đưa cô Khương ra ngoài."
Khương Tô không ở lì tại chỗ, cô đứng lên, xoay người đi.
Ông cụ Địch gọi cô lại:
"Cô còn một món đồ quên lấy."
Khương Tô biết ông cụ Địch nói đến cái gì, cô không quay đầu lại, lạnh lùng nói:
"Đồ của Khương Hoan không cần nữa, vứt đi."
Khương Tô nói chuyện mà chân không dừng lại, khi nói xong thì cô cũng biến mất ở ngoài cửa.
Chú Hai Địch đứng ở ngoài cửa, mắt sắc nhìn thấy hộp trang sức quen thuộc đặt ở trên bàn, rốt cuộc chứng thực phỏng đoán nhiều năm của mình. Nhưng khi ông ta nhìn vẻ mặt đau xót hụt hãng của cha thì trong lòng cũng ngậm ngùi.
Câ aái này thâ†t nhẫn tâm“ Khương Tô đi ra ngoài.
Thẩm Thâm đã về trước.
Địch Cận Duật còn chờ ở dưới, nhìn thấy Khương Tô xuống lầu, anh hơi ngẩng đầu nhìn cô tràn ngập lạnh lùng đi xuống, chân mày cau rồi lại giãn ra:
"Đi thôi, tôi đưa cô về."
Khương Tô nói:
"Tôi muốn về Thành Bắc."
Địch Cận Duật nói:
"Được, tôi đi với cô."
Khương Tô đứng lại, ngửa đầu nhìn anh.
Chú Hai Địch đứng ở tầng hai nói:
"Địch Cận Duật, ông nội cháu có lời muốn nói với cháu."
Địch Cận Duật vươn tay xoa đầu nhỏ của Khương Tô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận