Bà Cốt Khương Tô

Chương 370

Chương 370Chương 370
Lúc này Khương Tô đang nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, cằm khơi nhăn lại, trông cô vô cùng tủi thân và tội nghiệp.
Địch Cận Duật thở dài, giọng điệu đã lập tức dịu xuống: "Sao em lại ở đây?"
Khương Tô nói: "Em thấy anh chết nên em tự tử vì tình."
Biểu cảm trên nét mặt Địch Cận Duật lập tức trở nên cứng nhắc, lập tức nói: "Nói chuyện đàng hoàng."
"Ai bảo anh ngu ngốc quá vậy, rõ ràng biết em không chết được mà còn chạy đến đỡ đạn cho em." Khương Tô lại ôm cổ anh, khẽ thủ thỉ: "Em đến đưa anh về."
Địch Cận Duật ngẩn người, quỷ sai đứng phía xa quan sát bọn họ thấy anh quay đầu nhìn sang thì xấu hổ đảo mắt đi, anh khẽ nhíu mày.
Khương Tô quay đầu nói với gã quỷ sai: "Ta có thể ở riêng với anh ấy một lúc không?"
Quỷ sai tỏ vẻ mình là người thấu tình đạt lý, nhắc nhở: "Đừng quá lâu, nếu như bỏ lỡ canh giờ thì chờ cơ hội đầu thai lần sau rất lâu đó."
Địch Cận Duật không nói chuyện.
Khương Tô gật đầu: "Ta đã biết."
Quỷ sai ân cần tránh đi nơi khác.
Địch Cận Duật nói: "Anh không biết rằng em còn có bản lĩnh như vậy đó."
Khương Tô nhảy xuống khỏi người anh, ngẩng đầu lên, đắc ý nói: "Anh còn nhiều điều không biết lắm."
Địch Cận Duật dịu dàng nhìn Khương Tô.
Khương Tô bị Địch Cận Duật nhìn như vậy, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy xấu hổ.
Cô ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Địch Cận Duật: "Địch Cận Duật, anh có tình nguyện về với em không?"
Nỗi lo hiện tại của cô không phải là cô sợ mình không thể mang Địch Cận Duật về, mà là Địch Cận Duật không muốn trở về với cô.
Cô đã gián tiếp hại chết cha mẹ anh.
Có lẽ anh không muốn ở cùng với cô nữa, không còn cách nào khác nên anh mới lựa chọn cản viên đạn thay cho cô. Địch Cận Duật hơi nhíu mày "Em..."
Khương Tô ngắt lời anh: "Anh đừng lo lắng chuyện em có thể đưa anh về hay không, anh chỉ cần trả lời em, anh có tình nguyên hay không?"
Địch Cận Duật cầm tay cô, đôi mắt sâu thăm thẳm của anh nhìn khuôn mặt cô thật kỹ: "Anh tình nguyện."
Khương Tô lập tức ôm lấy anh, cất cao giọng: "Em đã biết anh muốn mà!"
Địch Cận Duật cũng ôm lấy cô.
Sau đó, Khương Tô đang trong lòng anh rầu rĩ cất giọng: "Địch Cận Duật, thật lòng xin lỗi. Em không cố tình muốn hại chết cha mẹ anh đâu."
Cái chết của Địch Cận Duật quá bất ngờ, cô không kịp nói với anh một tiếng xin lỗi.
"Em không giúp đỡ hai tỉnh phách Chỉ U kia đâu, tính cách Chỉ U tàn bạo, thích ăn trẻ con, khi đó chúng nó tấn công một nhà trẻ, ngày hôm đó em tình cờ đi ngang qua cho nên mới ra tay giúp đỡ. Chúng nó không đánh được em nên mới nổi điên bỏ chạy, lúc em đuổi theo đến nơi thì cha mẹ anh đã... Thật lòng xin lỗi anh."
Cô là người không thích giải thích.
Nhưng mà cô cũng không thích Địch Cận Duật hiểu lầm cô.
Địch Cận Duật khom lưng ôm chặt lấy cô: "Bé ngốc à, anh chưa từng trách gì em cả."
Khương Tô cảm thấy gần đây cô hơi thích khóc.
Vành mắt cô lại đỏ hoe rồi.
Cô hít mũi, cố gắng ngăn nước mắt lại.
Mấy chuyện rơi nước mắt như thế này, làm trước mặt Địch Cận Duật một lần là đủ rồi, bây giờ nhớ lại dáng vẻ lúc đó của mình, Khương Tô còn cảm thấy mất mặt nữa là.
Khương Tô đã cố gắng nhớ kỹ đoạn đường đi đến đây.
Địch Cận Duật không nói gì cả, chỉ để Khương Tô kéo đi về phía trước, hoàn toàn phó thác bản thân cho cô, dù là lên núi đao xuống biển lửa hay đi mười tám tầng Địa ngục, anh đều quyết đi cùng cô.
Quỷ thắt cổ đang xếp hàng đi vào điện Chuyển Sinh.
Đột nhiên nó nhìn thấy có hai bóng dáng chạy như bay.
Có không ít ma quỷ cũng liếc mắt nhìn sang.
Ouử thắt cổ vừa liế mắt mêt cái đã nhân ra môêt naười trana đó là Khương Tô, mà một người khác chẳng phải là cái người chết bị Khương Tô mang lên để trên lầu hai sao?
Quỷ thắt cổ không ngu ngốc, lập tức đoán ra ngay tiên cô xuống Địa phủ để làm gì.
Quỷ sai bên cạnh thấy chúng nó liếc nhìn sang bên kia cũng quay đầu định xem thử, quỷ thắt cổ nhanh nhẹn nắm tay một tên quỷ sai, dù sợ hãi run cầm cập nhưng vẫn cố rặn ra nụ cười trên khuôn mặt xấu xí: "À thì... Đại ca quỷ sai à..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận