Bà Cốt Khương Tô

Chương 70

Chương 70Chương 70
Khương Tô cười khẩy một tiếng, châm chọc: "Tôi thấy ông ta không chỉ có một người vợ chính thức mà còn có con riêng, không thấy ông ta thích bà ấy bao nhiêu cả."
Ông quản gia cũng không biết nên giải thích chuyện năm đó như thế nào, cũng chỉ cười khổ rồi im lặng.
Khương Tô đi chầm chậm ra bên ngoài, thỉnh thoảng để tâm nhìn cảnh sắc xung quanh, đúng là đâu đâu cũng lộ ra dấu vết của cô, khiến cô không khỏi nghĩ rằng chuyện hai ba trăm năm trước nếu cô cẩn thận suy nghĩ thì vẫn có thể nhớ ra, vậy tại sao cô lại không thể nhớ được chuyện còn chưa tới một trăm năm thế này? Đúng là thật kỳ lạ, rõ ràng khắp mọi nơi trong căn nhà này đều mang đến cho cô một cảm giác quen thuộc, nhưng cô cố gắng thế nào cũng không thể nhớ ra ký ức về nơi này.
Quản gia đưa cô đến cửa, rồi trịnh trọng nói: "Bệnh tình của cậu chủ nhỏ làm phiền cô Khương rồi."
Khương Tô nói: "Nhận tiền của người ta rồi thì giúp người ta giải trừ tai họa. Không thể nói là phiền phức được."
Ông quản gia cười hiền hòa, trước về phía trước mở cửa xe giúp cô.
Khương Tô không cảm thấy chuyện này có gì khác thường cả, thoải mái ngồi vào xe, còn mỉm cười với quản gia.
Còn tài xế vốn chuẩn bị mở cửa xe giúp Khương Tô thì lại sợ hãi tới lắp ba lắp bắp, với địa vị của quản gia trong nhà này, cho dù là vị khách quý đến mức nào thì ngoại trừ ông cụ Triệu ra, trước nay ông ấy chưa từng mở cửa xe giúp ai cả, một cô gái nhỏ tuổi như vậy mà có thể làm ông quản gia mở cửa xe cho cô, không biết cô có thân phận tôn quý đến mức nào đây.
Ông quản gia còn đặc biệt dặn dò một tiếng: "Lái xe chậm một chút, chú ý an toàn."
"Ông yên tâm." Tài xế cung kính khom người trước ông quản gia, sau đó mới quay người đi vào trong xe, không khỏi liếc mắt nhìn cô gái trẻ ngồi ghế sau qua kính chiếu hấu, trong lòng thầm líu lưỡi, trông giống hệt như búp bê babie, cực kỳ xinh đẹp, không biết là con cái gia đình giàu có nào.
Ông quản gia luôn đứng chờ trước cửa nhìn theo đến tận khi chiếc xe chở Khương Tô biến mất khỏi tầm mắt ông ấy, ông ấy mới thu mắt về, che giấu cảm xúc dịu dàng kia xuống đáy mắt, lại trở thành vị quản gia im lặng ít lời, không có chuyện gì có thể làm ông ấy dao động của nhà họ Triệu .
Trong căn phòng ở gian nhà phía Tây lúc này. Bà Triệu để con dâu và con trai út đi ra ngoài, sau đó một mình thuật lại những lời Khương Tô vừa nói với bà ta trong phòng cho ông cụ Triệu nghe.
Bà ta cũng không chỉ thẳng mặt vào nhà em Hai, nhưng vẫn khiến sắc mặt ông cụ Triệu sa sầm xuống, nhìn con dâu cả của mình, ánh mắt ông cụ đầy sắc bén, hoàn toàn không còn vẻ hiền hòa như trò chuyện với Khương Tô khi nãy.
Bà Triệu nhìn thấy ánh mắt này của ông cụ Triệu thì giật mình sợ hãi, bà ta biết ông cụ Triệu ghét nhất là trong nhà xảy ra những chuyện này, bà ta giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của ông cụ Triệu, cẩn thận dò hỏi: "Ý của tiên cô là đừng rút dây động rừng, không được để bọn chúng chó cùng rứt giậu rồi gây bất lợi cho Tiểu Kiệt."
Bà ta cố tình lấy danh của Khương Tô, thấy ông cụ Triệu tính tình như pháo nổ mà khi đứng trước mặt Khương Tô lại bị ép tới mức hiển như bụt thì bà ta không biết Khương Hoan sẽ có ý nghĩa đến mức nào với ông cụ.
Quả nhiên, ông cụ Triệu vừa nghe bà ta nhắc tới Khương Tô, sắc mặt không khỏi dịu đi: "Nếu cô ấy đã nói vậy rồi thì con cứ làm theo là được." Còn không quên cảnh cáo bà ta hai câu: "Trước khi sự thật được phơi bày, không được đoán mò, để không ảnh hưởng đến tình cảm hai nhà."
"Dạ, con đã biết rồi thưa cha." Bà Triệu khẽ thở phào một hơi, trong lòng thầm biết ơn Triệu Uyển giúp mình tìm ra Khương Tô.
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận