Bà Cốt Khương Tô

Chương 264

Chương 264Chương 264
Thời tiết hôm nay trong lành, ánh nắng tươi sáng, thích hợp mấy vận động ngoài nhà như leo núi, cưỡi xe đạp.
Thành Bắc lúc này đa số người đi đường đều mặc tay áo dài, còn Thành Tây thì hơn một nửa thành phố đều thay đồ hè mát mẻ.
Khương Tô chọn váy áo sát nách nhún bèo màu xanh thẳm ra khỏi vali, màu này tôn làn da của cô càng trắng, mái tóc dài nhiều cột lỏng lẻo rũ xuống một bên vai, tóc đen da trắng vô cùng bắt mắt.
Khương Tô đi ra khách sạn, đứng ở vỉa hè ngoắc xe taxi, người lái xe, người đi đường đều ngoái nhìn cô... .
Chú Tưởng và Địch Cận Duật đi viếng mộ cha mẹ của anh xong từ Nam Giao trở về, trong xe không khí rất nặng nề, ai cũng không nói chuyện.
Chú Tưởng nhìn ngoài cửa sổ, khi chạy qua khách sạn năm sao Hoa Đình thì ông ấy chợt bắt gặp thiếu nữ đứng ở ven đường.
Chú Tưởng ngây ra một lúc, chỉ chớp mắt xe đã chạy thêm mấy chục mét.
Chú Tưởng giật mình kêu lên:
"Dừng xe! Cận Duật! Nhanh dừng xe!"
Địch Cận Duật tấp vào lề đường, nghỉ hoặc nhìn ông ấy:
"Sao vậy chú Tưởng?"
Chú Tưởng không có thời gian giải thích, cởi dây an toàn nhảy xuống xe, khập khiễng chạy hướng cửa khách sạn.
Địch Cận Duật cũng xuống xe, đi theo.
Đợi khi chú Tưởng đi tới chỗ thiếu nữ vừa rồi đứng thì đã không thấy bóng người.
Địch Cận Duật thấy chú Tưởng vẻ mặt sốt ruột, hỏi:
"Chú nhìn thấy gì à?"
Chú Tưởng thay đổi sắc mặt.
"Không thể nào... ."
Tuy chỉ trong tích tắc nhưng dường như là thiếu nữ năm xưa, tuy nhiên đã qua hai mươi năm, dù bảo dưỡng cỡ nào cũng không thể chẳng chút già đi, vừa rồi cũng chỉ trong tích tắc.
Chú Tưởng nói: Địch Cận Duật hỏi:
"Chú không sao chứ?"
Chú Tưởng nhìn Địch Cận Duật, ông ấy cũng hoài nghỉ chính mình có phải là bị hoa mắt, ông ấy không thể nói cho anh biết chuyện không có bằng chứng này, thế là lắc đầu nói: "Không có việc gì, hình như chú trông thấy một người quen cũ, có lẽ đã nhìn lầm."
Địch Cận Duật hỏi:
"Là người rất quan trọng sao? Lâu rồi cháu không thấy chú sốt ruột như vậy."
Chú Tưởng cười nói:
"Đi thôi, không có gì."....
Lúc này Khương Tô đã ngồi xe đi theo địa chỉ mà quản gia già cung cấp đến nhà của quý bà Uông.
Quý bà Uông là một người có tiền, người già đa số thích thanh tĩnh.
Biệt thự của quý bà Uông nằm dưới chân núi Ngô Đồng ở Thành Tây, khu vực này là nơi tụ tập người giàu rất nổi tiếng tại địa phương.
Khi Khương Tô đến, quý bà Uông đang ở tầng hai chơi mạt chược với một đám quý bà. Năm nay quý bà Uông đã bảy mươi lăm, mái tóc bạc trắng nhưng da mặt còn căng mịn, trên cổ không chút nếp nhăn, trang điểm tỉnh trí, môi đỏ thắm hợp với sườn xám màu tím nhung thiên nga, cổ tay đeo vòng ngọc bích lên nước rất tốt, toàn thân toát ra vẻ sang trọng.
Bàn mạt chược không phải loại điện, quý bà Uông thích cảm giác tay xoa quân bài, bà ấy cho rằng mạt chược bàn điện không có cảm giác chơi mạt chược.
Các quý bà tự nhiên cũng sẽ cùng quý bà Uông xoa bằng tay.
Không biết tại sao hôm nay quý bà Uông siêu may mắn, đánh bài từ chín giờ sáng liên tục thắng mấy chục nghìn.
Đối với quý bà Uông thì vài chục nghìn chẳng đáng gì, quan trọng là vui vẻ.
Mấy vị quý bà tất nhiên cũng không thiếu mấy chục nghìn tệ, dỗ quý bà Uông vui vẻ càng trọng yếu.
Quý bà Uông khôn khéo, nếu ai đánh bài nhẹ tay thì lần sau bà ấy sẽ không kêu chơi cùng, nên dần dà mọi người đều có ăn ý.
Mấy quý bà cười nói hôm nay quý bà Uông số đỏ, phỏng chừng là có chuyện tốt. "Tôi bây giờ không cần việc tốt nào khác, chỉ cầu mấy đứa cháu nội sớm tìm cháu dâu về cho tôi."
Đang nói cười vui vẻ thì lúc này người hầu đi tới báo với quý bà Uông:
"Thưa bà, dưới lầu có cô gái họ Khương tìm bà."
Quý bà Uông ném ra một quân bài, trên mặt còn nụ cười, hỏi:
"Họ Khương? Ai vậy?"
"Tôi trước kia chưa gặp bao giờ." Người hầu nói.
Người hầu này đã làm trong quý bà Uông mấy năm, trên cơ bản biết mặt lớp con cháu ghé thăm.
Trong gia đình quyền quý ở Thành Tây không có họ Khương, nhưng nghe họ này khiến quý bà Uông cảm giác khá thân thiết, làm bà ấy nhớ đến một người bạn cũ quen nhiều năm trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận