Bà Cốt Khương Tô

Chương 275

Chương 275Chương 275
"Nơi này lúc bình thường đều có người chuyên môn chăm sóc, chú chỉ định kỳ đến xem, trước kia ông nội của cháu tự mình đến. Không biết là người bạn cũ nào mà khiến ông cụ để trong lòng như thế."
Địch Cận Duật trầm mặc, mấy năm nay anh rất ít quan tâm chuyện trong nhà, chẳng hay biết gì về những chuyện này.
Khương Tô đã đi vào nhà, bài trí bên trong thoạt nhìn vẫn là các gia cụ mấy chục năm trước, nhiều vật trang trí của nước ngoài hoặc sao chép của nước ngoài. Đèn trong phòng khách đều là đèn thủy tinh hoa lệ, mấy chục năm rồi mà không nhiễm một hạt bụi trần, nơi này được chăm sóc rất kỹ càng.
Khương Tô đi dạo tầng trệt, cô ngắm kỹ mỗi món đồ trang trí, tay vuốt nhẹ sofa bằng da màu nâu, giống như có thể nhìn thấy chính mình mấy chục năm trước ngồi chéo chân uống trà trên chiếc ghế này.
Địch Cận Duật cũng đang quan sát căn nhà.
"Mấy chục năm nay không ai ở trong nhà này à?"
Trông không giống căn nhà mấy chục năm không có chủ nhân, ngược lại giống như là có người thường ở, đặt đồ vật giống như chủ nhân tùy thời trở về.
Chú Hai nói:
"Từ trước khi chú sinh ra thì căn nhà này đã không có người ở, nhưng mỗi ngày đều có người thu dọn, mấy chục năm không gián đoạn nên mới có vẻ như mới."
Thấy Khương Tô đi vào phòng khác, chú Hai tranh thủ hỏi:
"Cô gái vừa rồi là... ?"
Thẩm Thâm ở một bên không tự giác tập trung lắng nghe.
Địch Cận Duật sững sờ, bản thân anh cũng không biết nên định nghĩa quan hệ với Khương Tô như thế nào.
Ngay từ đầu bọn họ đã không phải là bạn.
Ngay lúc này, chỉ nghe tiếng bước chân khe khẽ lên lầu.
Chú Hai đang đợi câu trả lời của Địch Cận Duật kinh ngạc nói:
"Cô gái này lên lầu rồi? Sao trông như cô ấy từng tới đây vậy, cầu thang nhà này rất lạ, lần đầu chú đến phải tìm một vòng mới tìm ra cầu thang lên tầng hai, vậy mà cô gái này chỉ một chốc đã tìm ra." Địch Cận Duật lấy lại tinh thần, cùng Thẩm Thâm lên lầu.
Chỉ thấy Khương Tô đang đứng trước cánh cửa bị khóa.
Chú Hai đang giải thích:
"Chú chưa từng vào căn phòng này, nó đã bị khóa từ đầu, nhiều năm qua trừ ông cụ thì không ai vào được, không ai biết bên trong giấu bảo bối gì.
Khương Tô nói:
"Tôi nghĩ mình cũng có thể đi vào nhìn xem."
Chú Hai cười cười, đang định nói chuyện.
Khương Tô nói tiếp:
"Nếu tôi không đoán sai, bạn cũ của ông Địch chắc tên là Khương Hoan."
Khương Tô cơ hồ có thể xác định mình từng sống trong căn nhà này, còn là thời gian rất lâu, khắp nơi tràn ngập hơi thở của cô, đầy rẫy cảm giác quen thuộc, mãnh liệt hơn nhà cổ nhà họ Triệu nhiều.
Chú Hai ngẩn ra.
Địch Cận Duật nghe cái tên Khương Hoan thì con mắt nổi lên gợn sóng.
Chú Hai ngạc nhiên nhìn Khương Tô:
"Cô là... ?"
Khương Tô nói:
"Tôi là... cháu gái của Khương Hoan."
Tình huống hiện nay trở nên cực kỳ phức tạp.
Chú Hai Địch biết ông cụ nhiều năm vẫn không từ bỏ tìm người bạn cũ kia, nhưng chưa từng nhờ đám con cháu bọn họ tra giúp.
Nhìn bài trí và các món nhỏ trong căn nhà này, chú Hai Địch sớm phỏng đoán bạn cũ kia rất có thể là 'hồng nhan tri kỷ' trước kia của ông cụ. Cá tính chú Hai Địch phóng khoáng, chưa từng nghĩ sẽ nhìn ngó 'riêng tư" của ông cụ, cũng không muốn điều tra sâu thân phận của bạn cũ.
Nhưng không ngờ con cháu của người bạn cũ này đột nhiên đến trước mặt ông ta, còn có quan hệ không tầm thường với Cận Duật.
Chú Hai Địch khó mà không suy nghĩ nhiều.
Đây là trùng hợp?
Chú Hai Địch lập tức gọi điện thoại cho ông cụ Địch để xác nhận. Khi chú Hai Địch nhắc đến cái tên Khương Hoan, ông cụ Địch ở đầu dây bên kia rất kích động.
Chú Hai Địch từng nghe ngữ khí của ông cụ Địch kích động đến vậy, nghe ông cụ ở trong điện thoại nói sắp đến, chú Hai Địch vội vàng ngăn cản, nói sẽ mang Khương Tô đi gặp ông cụ.
Khương Tô muốn gặp mặt ông cụ Địch này.
Rất kỳ lạ.
Rõ ràng là bạn cũ của Khương Hoan, nhưng vô luận là ông cụ Triệu, quý bà Uông hay quản gia già đều chưa từng nhắc đến ông cụ Địch, giống như là cố ý né tránh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận