Bà Cốt Khương Tô

Chương 356

Chương 356Chương 356
Trong đầu lóe lên một tia chớp, cô nhớ lại Địch Cận Duật từng hỏi cô về lai lịch của chiếc vòng tay lục lạc kia.
Sau đó cô lại nhớ tới trạng thái của Địch Cận Duật sau khi nói chuyện với Mạn Lệ.
Trong lòng anh phải đau khổ đến nhường nào chứ.
Cô vẫn còn nhớ cách cư xử của anh vào ngày giỗ của cha mẹ anh rất khác thường, đó là lần duy nhất anh thể hiện cảm xúc thật của mình.
Thậm chí thống khổ sau khi biết được sự thật anh cũng không hề thể hiện trước mặt cô nửa phần.
Lúc này trong lòng Ninh Hiểu cũng rối loạn.
Hai mươi năm trước thảm án của cha mẹ Địch Cận Duật lại do Khương Tô gián tiếp gây ra?
Thế nhưng sao có thể?!
Hai mươi năm trước có khả năng Khương Tô còn chưa sinh ra mà!
Chẳng lẽ vốn dĩ Khương Tô cũng không phải là người?
Ninh Hiểu không biết có nên tin hay không.
Ai cũng không phát hiện, lúc này ông Tôn đi tới đứng ở một chỗ không xa.
Chỉ có Địch Cận Duật nhạy cảm nhìn thoáng qua, thấy là ông Tôn, vừa muốn thu hồi ánh mắt lại lơ đãng nhìn thấy vết thương trên cổ ông Tôn, con ngươi của anh bỗng nhiên co rút!
Chỉ thấy "Ông Tôn" rút ra một cây súng.
Sau đó nhắm về phía Khương Tô, không hề do dự bóp cò!
"Khương Tô cẩn thận!" Lúc Ninh Hiểu kịp thời phản ứng, đã muộn.
Đạn đã ra khỏi nòng.
"Pằng!"
"Pằng!"
"Pằng!"
"Pằng!"
"Pằng!"
Bảy viên đạn đã bắn ra liên tiếp năm viên! ngoài, ở giữa không trung biến về hình dáng ban đầu, hoá ra chính là Mạn Lệ!
Ninh Hiểu bỗng nhiên nhìn về phía Khương Tô.
Sau đó hai chân mềm nhữn, không chống đỡ nổi mà quỳ rạp xuống đất, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên.
Khương Tô bị Địch Cận Duật ôm vào trong ngực.
Tất cả năm phát súng đều bắn vào trên lưng của anh.
Khương Tô giống như không đỡ nổi thân thể của Địch Cận Duật, ôm anh quỳ xuống.
Thân hình cao lớn Địch Cận Duật ngã xuống theo Khương Tô, bị Khương Tô nhỏ nhắn đỡ lấy.
Máu của Địch Cận Duật dính trên người Khương Tô, trên quần áo, trên mặt, ngay cả đôi mắt của cô cũng nhuộm đỏ bừng.
Cái gì cô cũng không nhìn thấy, không nghe thấy.
Giống như thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.
Cổ họng Khương Tô giống như bị thứ gì đó nghẹn lại, đau đến mức dường như không thể phát ra chút âm thanh nào, cuối cùng tiếng nói gần như bị cô ép ra khỏi kẽ răng: "Địch Cận Duật! Tôi sẽ không chết! Tôi không chết được! Chú quên rồi sao! Sao chú lại ngốc như vậy!"
Ánh mắt Địch Cận Duật tràn ngập lưu luyến nhìn cô chăm chú, thậm chí còn khẽ mỉm cười một cái: "Đúng vậy... Tôi không cẩn thận quên mất..."
Thân thể Khương Tô không ngừng run lên, trước mắt giống như bị bịt kín một tầng hơi nước, nhẹ nhàng chớp mắt lập tức hóa thành giọt nước rơi xuống, đập mạnh lên mặt Địch Cận Duật.
Địch Cận Duật nhìn đầy mặt Khương Tô đều là nước mắt, vô cùng đau lòng, cô gái nhỏ của mình anh cũng không bảo vệ được, còn làm cô khóc.
Anh khó khăn đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: " Cô nói đúng... Họ Địch chúng tôi không có ai là tốt cả..."
Khương Tô dùng sức lắc đầu, lại không biết phải nói gì.
Nước mắt giống như hạt châu rơi xuống.
Trong cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào.
".. Tôi không thể tiếp tục bảo hộ cô... Khương Tô... Sau này, cô phải bảo trọng."
Tay Địch Cận Duật vô lực trượt xuống khỏi gương mặt Khương Tô.
Trann khoảnh khắc đá. Khưững Tâ không còn nahe thấv bất kỳ âm thanh nào, như thể thế giới đang dừng lại.
Ngụy Tần bị một màn này làm cho ghen ghét đến muốn nổi cơn điên, lúc hắn chết, ngay cả một giọt nước mắt Khương Tô cũng không rơi vì hắn, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có, bây giờ lại vì Địch Cận Duật mà khóc đến mức đau lòng như vậy.
Anh ta ác độc nói: "Cha mẹ của anh ta vì cô mà chết, bây giờ ngay cả anh ta cũng vì cô mà chết. Quá tốt rồi, người một nhà bọn họ đã đoàn viên."
Cô ngước mắt lên nhìn về phía Ngụy Tần.
Đôi mắt đỏ bừng ngập nước mắt, ánh mắt lại tràn đầy sát khí.
Khương Tô đỡ Địch Cận Duật từ trong ngực cô cẩn thận đặt xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận