Bà Cốt Khương Tô

Chương 159

Chương 159Chương 159
Nhìn thấy cô đã đi, Địch Cận Duật cúi đầu lấy ra một gói thuốc anh cần dùng từ trong rương thuốc.
Khương Tô quay trở lại, trên tay cầm theo một cây bút lông, cô ngồi xổm xuống, cắn cây bút lông trong miệng, đưa tay xoắn phần tay áo ngắn của anh lên cao. Sau đó cô lấy cây bút ra khỏi miệng, bắt đầu vẽ một lá bùa trên phần bả vai gần cánh tay bị thương của anh, Địch Cận Duật cúi đầu quan sát, anh không biết cô đang định làm gì.
"Còn đau không?" Sau khi vẽ xong, Khương Tô đóng nắp bút, đưa mắt hỏi anh.
Địch Cận Duật thoáng bất ngờ, anh lướt qua miệng vết thương của mình mới nhận ra nó không còn cảm giác đau đớn nữa, anh lắc đầu theo đúng cảm nhận, trên mặt ánh lên vài phần ngạc nhiên, anh hỏi tiếp: "Vậy vết thương trên người cô..."
Khương Tô trả lời qua loa: "Vết thương quá nặng, không có tác dụng."
Địch Cận Duật tròn mắt nhìn cô.
"Bôi thuốc này à?" Khương Tô cầm gói thuốc bột đang nằm trên đất mà Địch Cận Duật vừa lấy ra khi nãy, cô lên tiếng hỏi.
Địch Cận Duật đáp: "Ừm."
Khương Tô mở nắp, rắc từ từ từng chút bột lên miệng vết thương của Địch Cận Duật, vì cô đã dùng bùa giảm đau, nên dưới tác dụng của bùa chú, anh sẽ không còn cảm giác gì cả. Sau khi rắc xong bột thuốc, cô lấy từ trong rương thuốc ra một tấm băng vải, bắt đầu quấn từng vòng lên vết thương.
Địch Cận Duật vẫn luôn nhìn cô chăm chú, anh phát hiện ra cô rất xinh đẹp, từ góc nhìn phía trên của anh, hàng lông mi của cô vừa dày vừa dài, giống như một cánh bướm, nhẹ nhàng vỗ một khi có một cơn gió lướt qua, gương mặt nhỏ nhắn, chiếc cằm V-line, làn da trắng nõn nà. Trước đây, ấn tượng đầu tiên của anh về Khương Tô chính là vào buổi tối nọ ở trường cấp ba Thành Bắc, khoảnh khắc cô đốt cháy lá bùa, đôi mắt cô cũng bị ánh lửa xâm chiếm, tỏa ra một nguồn năng lượng làm rung động lòng người.
Khương Tô đã quấn xong phần băng vải, cô dùng kéo cắt phần dư, sau đó buộc nút thắt thành hình một chiếc nơ bướm xinh xắn, cô khá hài lòng, khóe môi cong lên: "Xong rồi."
"Cảm ơn." Địch Cận Duật rời mắt sang nơi khác, anh thả tay xuống.
Khương Tô hỏi: "Hôm nay chú còn phải đi làm không?" "Chỉ là một vết thương nhỏ, không đến mức phải xin nghỉ." Địch Cận Duật nhặt thuốc và các dụng cụ khác cất gọn vào trong rương thuốc, sau khi đậy nắp rương, anh nhìn thấy màu bùa chú ban nấy còn đỏ rực như máu, nay đã nhạt đi không ít.
Khương Tô giải thích: "Đã trôi qua vài phút, hiệu lực sắp kết thúc rồi." Nói xong cô ngáp dài một cái.
Địch Cận Duật nhìn cô một cái, sau đó đây rương thuốc vào sát mép tường, anh nói: "Vậy cô đi ngủ tiếp đi. Lát nữa mua đồ ăn sáng về, tôi sẽ gọi cô dậy."
Việc bản thân Địch Cận Duật bị thương nhưng vẫn không quên mua đồ ăn sáng cho cô khiến Khương Tô vô cùng hài lòng, cô gật gù rồi quay người rời đi. Cả đêm nay cô đã bị đánh thức tận hai lần, ban nãy cô còn đặc biệt băng bó vết thương cho anh rất kĩ, hi vọng anh sẽ nhớ rằng cô đã đối xử tốt với anh như thế nào.
Địch Cận Duật ngồi nghỉ trên đất một lúc, sau đó anh đứng dậy đi vào phòng tắm rửa sạch máu trên cơ thể. Nhìn trong gương, nút thắt hình cái nơ trên tay anh có vẻ không được nghiêm túc cho lắm. Cảm thấy trong người không khoẻ, anh đưa tay chà toàn bộ vết máu trên người chỉ chừa phần miệng vết thương. Sau khi thay quần áo, nhận thấy thời gian vẫn còn sớm, anh liền quay về phòng, anh muốn chợp mắt một lúc, tuy cả đêm chỉ ngủ được không quá ba tiếng, nhưng Địch Cận Duật lại không cảm thấy buồn ngủ. Anh không biết vết thương của Khương Tô sẽ phục hồi như thế nào, nhìn sắc mặt của cô khá nhợt nhạt, hẳn là ngày hôm đó cô đã mất rất nhiều máu...
Nghĩ ngợi một lúc, Địch Cận Duật đã chìm vào giấc ngủ.
Sau khi mua đồ ăn về, anh gọi Khương Tô dậy ăn sáng.
Địch Cận Duật đưa cho Khương Tô bộ áo ngủ, nói ra những lời anh đã chuẩn bị sẵn từ trước: "Thời tiết bắt đầu trở lạnh rồi, tôi thấy cô mặc áo ngủ quá mỏng, nên đã mua cho cô hai bộ này, lúc ở nhà, cô mặc cái này đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận