Bà Cốt Khương Tô

Chương 130

Chương 130Chương 130
Địch Cận Duật nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, giống như muốn xuyên thủng lớp ngụy trang của cô.
Khương Tô là người không sợ bị người khác nhìn nhất, nhìn cô rất chân thành, không hề giả tạo chút nào.
Đúng lúc này điện thoại của Địch Cận Duật đột nhiên rung lên.
Anh lấy nó ra, nhìn thoáng qua một cái, sau đó anh chuyển điện thoại sang cho Khương Tô: "Đây là ngày sinh của ba đứa trẻ bị mất tích."
Tầm mắt của Khương Tô nhìn vào ngày sinh trên điện thoại di động, tay phải tính toán liên tục, sau khi tính toán ba ngày sinh trên điện thoại xong, cô ngước mắt lên, nhìn Địch Cận Duật đang nhìn mình: "Những đứa bé mất tích này lần lượt thuộc mệnh kim, mệnh hỏa, mệnh thổ, nếu tôi không đoán nhầm thì vẫn còn thiếu hai mệnh nữa là thủy và mộc."
"Cái này có nghĩa là gì?" Vẻ mặt Địch Cận Duật nghiêm túc.
Khương Tô nở nụ cười lạnh lùng, hai mắt hơi nheo lại: "Dù sao cũng không phải chuyện gì tốt. Những đứa trẻ đó bây giờ còn sống hay đã chết đều phải xem người này đang bày trận trận sinh hay là trận tử."
"Cô có thể tìm được người này không?" Địch Cận Duật hỏi.
Khương Tô nói: "Hồi nãy tôi làm phép ở bên ngoài, theo người đó cả đoạn đường nhưng đối phương lại bố trí kết giới, hơn nữa còn cách rất xa nên tôi không thể phá được kết giới của hắn ta, không thể xác định được vị trí cụ thể của hắn ta, bây giờ tôi chỉ có thể biết được vị trí gần đúng thôi." Cô nhướng mày, vẻ mặt đầy tự tin: "Nếu đến gần hơn, tôi có thể phá được kết giới của hắn ta và tìm được hắn ta."
Khương Tô nói: "Bây giờ tôi cần một cái bản đồ, hướng về phía Đông, ra khỏi Thành Bắc."
Địch Cận Duật ngay lập tức mở bản đồ tỉnh ở trong điện thoại di động của mình ra.
Khương Tô nhớ lại nơi mà linh hồn cô đã đi qua rồi đối chiếu với vị trí trên bản đồ.
Sau đó ngón tay thon dài trắng nõn của cô nhẹ nhàng chỉ vào thành phố Y ở trên bản đồ cách Thành Bắc hai giờ lái xe.
"Đi thôi." Địch Cận Duật cất điện thoại vào rồi đứng dậy khỏi sô pha.
Khương Tô trừng mắt nhìn anh: "Đi đâu?"
Địch Cận Duật nói: "Thành phố Y." Khương Tô hét lên: "Địch Cận Duật, chú đừng có mà quá đáng! Tôi đã thức cả đêm rồi đấy! Bây giờ còn không để tôi ngủ, nửa đêm nửa hôm còn chạy đến cái chỗ xa xôi như vậy. Tôi không đi!"
Nói xong cô liền nằm xuống sô pha, nhắm mắt lại, thái độ vô cùng kiên quyết.
"Tôi sẽ trả tiền cho cô." Địch Cận Duật nói.
Khương Tô đang nằm trên sô pha, nghe vậy, mở mắt ra, có chút nghỉ ngờ nhìn Địch Cận Duật: "Thật không?"
"Thu dọn những thứ cần thiết, tôi ở trên xe đợi cô." Địch Cận Duật nói xong liền đi ra ngoài.
Khương Tô lập tức đứng dậy, hỏi tới cùng: "Trả bao nhiêu thế!"
Địch Cận Duật không trả lời, chỉ đi ra sân.
Chưa tới năm phút, Khương Tô đã thu dọn xong những thứ cần thiết và leo lên xe.
"Cuối cùng là trả bao nhiêu?" Vừa lên xe, Khương Tô đã hỏi thẳng vào vấn đề mà cô quan tâm nhất.
"Cô muốn bao nhiêu?" Địch Cận Duật vừa khởi động xe vừa hỏi.
Khương Tô giơ năm ngón tay lên.
Địch Cận Duật thờ ơ nói: "Năm nghìn?"
Suýt chút nữa Khương Tô đã hộc máu.
Giọng của Địch Cận Duật có hơi lạnh: "Ở trong mắt cô, mạng sống của mấy đứa trẻ này đáng giá bao nhiêu tiền?"
Khương Tô quay mặt sang nhìn anh, nhưng chỉ nhìn thấy góc mặt không cảm xúc của Địch Cận Duật, dưới ánh đèn xe góc mặt của anh trông vô cùng lạnh lùng.
Khương Tô cảm thấy nếu cô nói thật thì khả năng cao cô sẽ bị Địch Cận Duật ném ra khỏi xe.
Nhưng với cô mà nói, mạng sống của con người đối với cô chẳng khác nào mấy con kiến đối với con người.
Con người có cảm thấy mạng sống của mấy con kiến quan trọng không?
Nhưng cô cũng chỉ có thể giữ suy nghĩ này trong lòng, dù sao Địch Cận Duật cũng không biết cô là một con yêu quái đội lốt người.
Khương Tô vốn đã thích ngủ, lại còn đang ở trên xe, làm cô càng buồn ngủ hơn. Không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận