Bà Cốt Khương Tô

Chương 278

Chương 278Chương 278
"Hoan hoan..."
"Ông nội, cô ấy không phải Khương Hoan, cô ấy là cháu gái của Khương Hoan, tên là Khương Tô." Địch Cận Duật âm thầm kéo Khương Tô bên cạnh mình.
Đây là lần đầu tiên câu nói này không phải thốt ra từ miệng Khương Tô.
Ông cụ Địch không tin.
Thiếu nữ trước mắt và Khương Hoan giống như đúc từ một khuôn, thần thái của cô, ánh mắt của cô, một số động tác nhỏ trong lúc vô ý rõ ràng là Khương Hoan.
Bề ngoài của con người có thể thay đổi, nhưng 'thần thái' bên trong sẽ không đổi khác.
Dù có một người giống hệt Khương Hoan đứng song song với cô ở trước mặt ông ta, thì ông ta sẽ lập tức phân biệt ra ai mới là Khương Hoan thật ngay.
Người ông ta từng yêu khắc cốt minh tâm, người ông ta giấu dưới đáy lòng cơ hồ khảm vào thịt xương thì làm sao có thể nhận sai được?
Nhưng mà...
Dù vừa rồi Cận Duật không kéo Khương Tô ra, tay của ông ta cũng sẽ không chạm vào mặt cô. Lúc tay ông ta sắp chạm vào cô, ông ta nhìn thấy bàn tay mình, bàn tay già nua, chỉ có làn da nhăn nheo khô quắt bao bọc thịt xương, đặt kế bên khuôn mặt căng mịn tươi trẻ của Khương Tô thành đối lập rõ rệt, ông cụ Địch thoáng chốc mất hết dũng khí.
Ông ta chưa từng nghĩ đời này mình sẽ sinh ra cảm giác tự ti đến thấp hèn như vậy.
Trong lúc chờ đợi, ông ta bất giác đã già nua rồi.
Còn cô gái của ông ta thì vẫn mãi là thiếu nữ.
Địch Tinh Lâu cười cười, nhìn Khương Tô, hốc mắt ửng đỏ:
"Đúng vậy, cô và Khương Hoan quá giống nhau, tôi suýt nhìn lầm là cô ấy, không làm sợ cô chứ?"
Khương Tô nhếch mép:
"Tôi đã quen."
Địch Tinh Lâu do dự hỏi: "Cô... đã gặp Văn Chiêu?"
Khóe môi Khương Tô nhếch càng cao, mắt càng lạnh băng:
"Không chỉ có ông Triệu, tôi cũng đã gặp bà Uông. Chẳng qua bọn họ đều không nhắc gì về ông, dường như ông đã làm chuyện gì có lỗi lớn với Khương Hoan."
Con ngươi Địch Tinh Lâu run rẩy, sắc mặt bỗng trắng bệch.
Chú Hai Địch cảm thấy này trạng huống có chút không đúng, xem bộ dạng của cha dường như không chịu nổi.
Mấy năm nay sức khỏe của cha không tốt, chú Hai Địch thầm lo lắng, vội nói:
"Mọi người đừng đứng đây nói chuyện, Lão Vu, kêu người pha trà, mọi người ngồi xuống tâm sự."
Quản gia cũng thấy tình thế không đúng, nghe ông Hai sai khiến thì vội kêu người đi pha trà.
"Cha, cha mới phẫu thuật không lâu, trái tim không chịu nổi thì đừng kích động như vậy." Chú Hai Địch vừa nói vừa liếc hướng Khương Tô, chớp mắt ra hiệu cô nói chuyện chú ý chừng mực, đừng kích thích ông cụ.
Nhưng chú Hai Địch giống như đá lông nheo với người mù, Khương Tô không thèm quan tâm. Cô quan sát phản ứng vừa rồi của ông cụ Địch, đã xác định trăm phần trăm, liên tưởng một giọt nước mắt bỗng dưng chảy ra, lúc này cô chỉ muốn hỏi rõ tất cả, còn ông ta sống hay chết thì hoàn toàn không liên quan gì cô.
Địch Cận Duật bỗng nắm lấy tay của cô, nắm thật chặt.
Khương Tô quay đầu nhìn mới phát hiện sắc mặt của Địch Cận Duật hơi kém, anh nhìn cô, trong đôi mắt sắc bén lạnh lùng kia lúc này giống như vực sâu nhìn không thấy đáy.
Khương Tô bỗng cảm thấy mềm lòng, sau đó thầm giận mình mềm lòng với Địch Cận Duật, giật mạnh khỏi tay anh, không thèm chào một tiếng đã xoay người đi.
"Ông nội, chú Hai, cháu đi tìm cô ấy."
Địch Cận Duật nói xong cũng xoay người đi ra ngoài, lúc gần đi anh nhìn thoáng qua ông cụ Địch, ánh mắt phức tạp.
Thẩm Thâm cũng xin phép rời đi.
Ông cụ Địch nhìn thấy Địch Cận Duật đối xử đặc biệt với Khương Tô thì mặt chấn động: "Bọn họ... ."
Chú Hai Địch nói: "Cha, làm ơn nói thật với con..."
Ông ta tạm dừng rồi dè dặt hỏi:
"Con bé kia có khi nào là cháu gái của cha không?"
Ông cụ Địch suýt bị nghẹn, sắc mặt khó coi nói:
"Mày nói bậy bạ cái gì vậy!"
Chú Hai Địch thấy sắc mặt khó xem của ông cụ Địch thì yên lòng:
"Con thấy Cận Duật thích cô gái này, miễn không phải là cháu gái ruột của cha thì mọi chuyện dễ tính."
Bạn cần đăng nhập để bình luận