Bà Cốt Khương Tô

Chương 219

Chương 219Chương 219
Nhưng chuyện trước khi tỉnh lại ở Thành Bắc thì cô đều không nhớ gì cả, đại khái là mất đi ký ức của ba bốn chục năm, cô cũng không biết khoảng thời gian đó cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là vô cùng đặc sắc, cô gặp được ông cụ Triệu trước, sau đó lại gặp được Lý Tú Chi.
Vậy còn Thành Tây thì sao? Có khi nào có nhiều người quen biết cô hơn nữa không?
Có lẽ sẽ có người biết lý do tại sao cô lại bị mất đoạn ký ức đó.
Cô vốn cho rằng đoạn ký ức đó mất đi thì cũng đã mất đi rồi, nhưng sau khi đến Thành Bắc, thỉnh thoảng hay xuất hiện những "người quen cũ", họ có vẻ rất quen với cô, nhưng cô lại không nhận ra họ được, cảm giác này thật là tồi tệ.
Khương Tô quyết định tìm cơ hội đến Thành Tây một chuyến, có lẽ sẽ có thể giúp cô tìm ra được lý do tại sao lại bị mất đoạn ký ức đó.
Cô đã hết hứng thú với Lý Tú Chi.
Những lời nói vừa nấy, đủ thấy rõ sự hiểu biết về cô của Lý Tú Chỉ không hề sâu, chỉ là một người phụ nữ phát điên vì một người đàn ông. Cũng không hỏi được ra thêm nhiều thông tin hơn từ miệng của bà ta, thà là sau khi về Thành Bắc, đều hỏi ông cụ Triệu hoặc là quản gia từng làm việc cho cô.
Đúng lúc này.
Địch Cận Duật quay trở về.
Anh gõ cửa trước, nhắc Khương Tô là anh đã trở về.
Đợi khi Khương Tô quay lại nhìn anh.
Anh mới hỏi: "Hỏi xong chưa?"
Khương Tô đứng dậy: "Hỏi xong rồi, còn lại giao cho anh. Ở đây ngột ngạt quá, tôi đi ra ngoài."
Cô nói xong, đi ra ngoài qua Địch Cận Duật.
Địch Cận Duật nhìn Lý Tú Chi đang ngồi ở góc tường, quay người đi ra, gọi Khương Tô.
"Cô không sao chứ?"
Khương Tô chớp mắt: "Không sao, chỉ là mùi ẩm mốc của căn phòng nặng quá, tôi chịu không nổi, nên đi ra ngoài hít thở không khí trong lành."
Cô nói xong thì đi xuống lầu. Địch Cận Duật nhìn cô đi xuống lầu, lại đứng ở đó một hồi, sau đó mới quay về phòng khách, bắt đầu truy hỏi Lý Tú Chi, Tăng Hùng và lão già mắt mù.
Khương Tô đi xuống lầu, hít một hơi thở thật sâu, mùi ẩm mốc ở trên lầu nặng quá, cảm giác như trên người cô cũng đã bị dính mùi.
Khương Tô ngồi trên ghế đá ở ngoài vườn, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, sau khi ngáp, đôi mắt cô lim dim.
Bận cả ngày, bây giờ đã một hai giờ khuya, cô vốn ham ngủ, huống chỉ hôm nay còn lăn lộn leo núi, ngồi một hồi thì bắt đầu nhắm hai con mắt lại, trong đầu không còn gì cả.
Cô ngủ thiếp đi, cơ thể ngã về phía trước, cảm giác mất cân bằng khiến cô tỉnh lại ngay lập tức, sau đó ngã vào cái ôm ấm áp.
Địch Cận Duật ôm lấy cô ở dưới đất, một tay ôm lấy eo của cô, một tay bảo vệ đầu của cô, anh bị cô làm cho sợ hãi, anh vừa bước ra khỏi cửa là thấy Khương Tô ngã về phía trước, phản xạ đầu tiên của anh là chạy tới ôm cô, kết quả không cẩn thận bị cô đè lại lên người.
Cả người của Khương Tô đè lên người anh, mặt cô ngay trước cổ của anh, khi cô ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại của cô vô tình chạm vào môi anh, tim của Địch Cận Duật như ngừng đập, cả khuôn mặt đều cảm thấy tê.
Khương Tô không phát hiện ra, cũng không gấp đứng dậy, nằm trên người Địch Cận Duật nhìn anh với đôi mắt lim dim: "Chú Địch, thẩm vấn xong rồi sao?"
Yết hầu của Địch Cận Duật có cử động nhỏ.
"Ừm. Hỏi xong rồi. Cô buồn ngủ sao?"
Thật ra, cô đã tỉnh khi vừa rồi chuẩn bị ngã xuống, nhưng bây giờ cô không tính đứng dậy, vẫn nằm trên người của Địch Cận Duật, cánh tay mềm mại đặt trước ngực anh, sau đó cô đưa mặt vào, nhắm mắt lại, giọng nói nghe như vô cùng buồn ngủ: "Buồn ngủ quá đi."
Giọng của cô như đang làm nững, nằm trên người anh cứ như một con gấu bông mềm mại vô cùng.
Địch Cận Duật ôm cô dậy.
"Tôi đưa cô về khách sạn trước."
Khương Tô lắc đầu, vẫn còn đang nằm trên người anh, lẩm bẩm: "Phải ở đây canh chừng, lỡ họ chạy trốn rồi thì phải làm sao. Tôi chỉ ngủ một tí thôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận