Bà Cốt Khương Tô

Chương 167

Chương 167Chương 167
"Được rồi, ngươi đi về đi." Khương Tô đội mũ lên lại kéo cổ áo lên che nửa khuôn mặt, sau đó mở dây an toàn chuẩn bị xuống xe.
Vừa đẩy cửa xe, lại phát hiện cửa xe khóa rồi, cô quay đầu nhìn Lê Thuật: " Mở cửa."
"Ta lái xe đường xa đưa ngươi về như vậy, không thưởng cho chút gì sao?" Anh ta dùng một ngón tay chỉ chỉ vào mặt mình: "Hôn một cái."
Khương Tô nhìn anh ta bằng ánh mắt ghét bỏ.
Lê Thuật quyết định lui mà cầu tiếp theo, đột nhiên nghiêng người qua, đồng thời rất nhanh thò tay đem cổ áo của Khương Tô kéo xuống để lộ mặt cô ra, nhanh như chớp cúi đầu xuống lại gần môi cô rồi hôn một cái, hài lòng cười, mở khóa cửa xe.
Khương Tô trừng mắt nhìn anh, hạ thấp vành mũ xuống, kéo cổ áo lên, đẩy cửa xuống xe.
Sau khi về Khương Tô thay đồ ngủ, lại đem quần áo thay xuống cất vào trong vali, tiếp theo cất lại mũ của Địch Cận Duật cô tìm thấy từ trong tủ quần áo trả về vị trí ban đầu, sau đó leo lên giường đi ngủ.
Ngủ một giấc đến 9 giờ tối.
Bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Cô mơ mơ màng màng cầm điện thoại lên, giọng ngái ngủ khàn khàn: "Alo..."
"Cô vẫn còn ngủ sao?" Địch Cận Duật ở đầu bên kia nghe thấy giọng nói của cô, lúc này mới yên tâm, anh từ hơn sáu giờ bắt đầu đợi điện thoại của Khương Tô, thằng một mạch đợi đến bây giờ đều chưa có điện thoại của cô, lo lắng cô xảy ra chuyện gì, mới trực tiếp gọi điện thoại qua.
Khương Tô đều không mở mắt, buổi trưa đi ra ngoài một chuyến, cô bị thiếu ngủ nghiêm trọng, đem điện thoại đặt đè ở dưới tai, uể oải ừ một tiếng.
" Không đói sao?"
" Đói..."
" Vậy bây giờ tôi gọi đồ ăn ngoài cho cô."
" Khi nào chú về?" Khương Tô vẫn nhớ hỏi anh về việc hồ ly tinh, cô nửa ngủ nửa tỉnh hỏi, giọng nói mềm mại, giống như là vô ý làm nũng.
" Sắp rồi." Địch Cận Duật nói. tôi dậy nhé."
".. Được."
Khương Tô lại ngủ thiếp di.
Địch Cận Duật nghe một lúc, không có nghe thấy Khương Tô nói nữa, chỉ có hơi thở mỏng của cô giống như xuyên qua tai nghe điện thoại văng vằng bên tai anh... anh như ma xui quỷ khiến nghe xong một lúc lâu, mãi đến lúc Chu Tiểu Ngư đột nhiên đẩy cửa đi vào, anh mới như đột nhiên bừng tỉnh, cúp điện thoại.
Chu Tiểu Ngư cảm thấy bản thân sinh ra ảo giác, làm sao có cảm giác hành động cúp điện thoại của đội trưởng Địch lại có vẻ bối rối vậy.
"Có việc gì?" Địch Cận Duật hỏi.
Chu Tiểu Ngư phút chốc rùng mình, cầm laptop đi tới: "Có tin tức Trương Văn Liên bị nhân chứng chứng kiến nhìn thấy ở cùng với một người đàn ông.
Anh ấy đem máy tính đặt trên bàn Địch Cận Duật, xoay màn hình về phía anh, nhấn vào nút phát: " Đây là được nghỉ lại bởi camera hành trình của một chiếc xe con nhỏ chạy ở dưới lầu nơi ở Trương Văn Liên, đúng lúc quay được video Trương Văn Liên với người đàn ông kia cùng nhau ra vào nhà thu."
Địch Cận Duật nhìn màn hình máy tính.
Chu Tiểu Ngư đều đã đem những đoạn video không liên quan cắt bỏ, còn lại chỉ là một đoạn video Trương Văn Liên cùng với người đàn ông kia từ phái đối diện xe đi qua bên này.
Trương Văn Liên tướng mạo khá thanh tú, mặt mộc, ăn mặc rất giản dị, áo khoác màu xanh nhạt, phía dưới quần jean phối với giày thể thao, mái tóc dài nhuộm màu nâu đỏ, tùy ý rối tung trên vai, đỉnh đầu đã mọc ra ra tóc mới màu đen, chia tóc thành hai loại màu. Mà người đàn ông đứng bên cạnh cô ta nhìn thời thượng hơn nhiều, tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, tóc rõ ràng được chăm sóc rất tốt, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với áo len màu đen, phía dưới mặc quần jean màu đen, rất gầy, đi trên đường ống quần trống rỗng, mang một đôi giày thể thao adidas, đi ngoài đường tám chữ, nhìn xem bộ dạng có chút nghênh ngang.
Hắn ôm Trương Văn Liên đối diện đi đến, dừng lại ở cửa, Trương văn Liên liền lấy thẻ phòng từ trong túi ra quét, cửa mở rồi, hai người cùng nhau đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận