Bà Cốt Khương Tô

Chương 139

Chương 139Chương 139
Vừa nghe thấy giọng nói của Khương Tô ở bên kia, anh ta liền bừng tỉnh, ngồi dậy khỏi giường: "Khương Khương?"
"Là tôi đây. Hiện giờ anh đang ở Thành Bắc à?"
"Ai vậy?" Mỹ nữ nằm bên cạnh ôm lấy anh ta, nửa tỉnh nửa mê nói.
Người đàn ông ra hiệu im lặng, sau đó khẽ nhếch đôi môi mềm mại: "Ừ. Lại xảy ra chuyện gì với cô à?" Bàn tay mảnh khảnh của người đàn ông chậm rãi vuốt ve tấm lưng trần của người đẹp, ánh mắt dõi theo tấm lưng trần của người đẹp rồi trượt xuống, lời nói có chút không đếm xỉa tới.
Khương Tô nói: "Tôi hiện tại đang ở bệnh viện trung ương, tôi bị thương rồi, anh tới đón tôi đi, tôi tới chỗ của anh ở một lát."
Tay của người đàn ông dừng lại một lúc, sau đó anh ta rời khỏi giường, trần truồng đi đến phòng thay đồ, nói: "Dù sao thì cô cũng không chết được, chỉ cần tìm một nơi để trốn và chờ thịt lành lại không phải được rồi sao, chỗ này của tôi không tiện."
Khương Tô cười, trong nụ cười có chút hung dữ: "Nếu anh không tới, tôi sẽ đánh anh đến khi anh lộ diện, anh có tin không?"
Người đàn ông cũng mỉm cười, lấy bộ quần áo mình muốn mặc từ trên móc áo ra, khóe mắt nheo lại vì vui sướng, trong giọng nói còn có tiếng cười và đáp: "Tin, đợi đi nữa tiếng hơn tôi sẽ đến nơi."
Bên kia lập tức cúp điện thoại.
"Chậc, không có lương tâm." Người đàn ông lẩm bẩm, nhưng nụ cười trong mắt vẫn không hề mất đi và bắt đầu mặc quần áo.
Thân hình của người đàn ông phản chiếu trong gương, khoảng chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, cao khoảng mét tám lăm, dáng người chuẩn, bờ vai rộng, hông hẹp và đôi chân dài, khuôn mặt quyến rũ không thể phân biệt được nam hay nữ.
"Lê Thuật, anh đi đâu vậy?" Mỹ nữ trên giường đứng dậy, nhìn thấy người đàn ông ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, liền hỏi.
"À đúng rồi, suýt nữa thì quên." Người đàn ông quay sang nhìn mỹ nữ ở trên giường, dùng đôi môi mềm mại của mình nói ra những lời nói nhẹ nhàng: "Gọi người quản lý đến đón đi, trước khi tôi quay lại tôi không muốn nhìn thấy cô."
Nói xong, anh ta mở cửa rời đi mà không ngoảnh lại...
Bốn giờ bốn mươi lăm phút sáng. Một chiếc Bentley màu đỏ rượu đậu trước cổng bệnh viện trung ương, nước sơn trên xe sáng bóng, rất dễ thấy.
Đột nhiên, cửa sau dường như được một bàn tay vô hình mở ra, rồi đóng lại một tiếng rầm.
Xe lại lặng lẽ rời khỏi cổng bệnh viện.
Khương Tô đưa tay rút lá bùa Ẩn Thân ra, sau đó ôm bụng thở ra một hơi.
Lê Thuật liếc nhìn gương chiếu hậu, nói nhỏ: "Thảm hại như vậy sao?"
Thân trên Khương Tô không có quần áo, chỉ quấn một tấm vải trắng, toàn bộ vai lộ ra ngoài, cằm còn có máu.
"Tăng nhiệt độ máy lạnh chút đi, lạnh quá." Khương Tô dựa lưng vào ghế bành, duỗi chân về phía trước, để bụng phình ra một chút rồi từ từ thở ra.
"Cho ngươi lạnh chết luôn." Lê Thuật vừa nói vừa đỗ xe bên đường, cởi áo khoác ra, ném mạnh vào ghế sau, vô cùng chính xác che mặt Khương Tô lại, thuận tay tăng nhiệt độ của máy lạnh lên mấy độ.
Khương Tô quấn quần áo định nằm một lát, nhưng ghế sau xe này không phải ba ghế liền nhau mà là hai ghế riêng biệt, chỉ có thể ngồi thôi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lê Thuật hỏi.
Khương Tô nói: "Ta bị đâm nhiều nhát. Khi tỉnh dậy đã ở trong nhà xác bệnh viện."
"Bị người khác đâm?" Lê Thuật giễu cợt: "Ngươi cũng có thể sao, sống cũng đủ lâu rồi đúng không? Thế mà lại bị người khác giết, ta nghĩ là ngươi ỷ mình không chết được nên tùy ý để người khác giết cho vui, phải không?"
Khương Tô không nói nên lời.
Lê Thuật nói rất đúng, cô bất cẩn như vậy chỉ vì không chết được.
Nhưng lúc đó cô không ngờ rằng có người ẩn nấp trong bóng tối, hắn ta không cho cô cơ hội phản ứng lại, chỉ đâm cô một phát, không hề có nghỉ ngờ gì lúc đó hắn ta muốn cô chết.
Nếu Địch Cận Duật không mang theo súng, cô đã bị đâm chết ngay tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận