Bà Cốt Khương Tô

Chương 268

Chương 268Chương 268
"Không có." Địch Cận Duật nói: "Tôi chỉ là... . Bởi vì nhàm chán."
Khương Tô không tin lời này.
Địch Cận Duật không phải loại người gọi điện cho cô khi chán.
Khương Tô nói:
"Vậy tôi cúp máy nhé?"
"Đừng cúp máy." Địch Cận Duật bản năng siết chặt di động, trong âm thanh mang theo một chút cầu xin mà chính anh không nhận ra: "Đừng cúp máy, có thể tán gẫu với tôi được không? Nói chuyện gì đầu được."
Địch Cận Duật khác thường như vậy, Khương Tô chắc chắn hiện tại trạng huống của anh rất tệ.
"Vậy chú trước tiên nói cho tôi biết đã gặp phải chuyện gì được không?"
Địch Cận Duật nói:
"Không có gì hết, thật sự là vì... tôi ở một mình .... buồn chán."
Khương Tô cúp điện thoại.
Địch Cận Duật nghe bên kia truyền đến tiếng máy bận, ngồi thẫn thờ trong bóng tối thật lâu.
Khương Tô cúp điện thoại, trực tiếp gọi số của Ninh Hiểu.
Hiển nhiên Ninh Hiểu rất bất ngờ với cuộc gọi này:
"Khương Tô? Trễ như thế có chuyện gì sao?"
Khương Tô không giả khách khí với Ninh Hiểu, hỏi thẳng:
"Cô có biết Địch Cận Duật xảy ra chuyện gì không?"
Ninh Hiểu kinh ngạc hỏi:
"Đội trưởng Địch? Có chuyện gì hả?"
Ninh Hiểu hỏi xong đột nhiên sực tỉnh ngộ:
"À phải rồi, đội trưởng Địch xin phép trong cục về nhà, hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ anh ấy."
Ninh Hiểu ngập ngừng nói:
"Hôm nay cũng là sinh nhật của anh ấy. Nghe nói cha mẹ của đội trưởng Địch mất lúc hai mươi năm trước cả gia đình từ Thành Tây đi Thành Bắc du lịch bất hạnh bị yêu quái hóa cuồng tấn công, lúc ấy đội trưởng Địch cñnda ở hiên trườna " Khương Tô có chút thất thần.
Cho nên khi đó cô nói cha mẹ của mình đều mất, Địch Cận Duật mới nhìn cô bằng ánh mắt đó.
Hai mươi năm trước thì Địch Cận Duật còn là một đứa nhóc, vào ngày sinh nhật của mình tận mắt nhìn thấy cha mẹ bởi vì yêu quái tập kích mà qua đời, cho nên sau khi lớn lên anh mới vào Cục Quản Yêu.
Bởi vậy Địch Cận Duật trong cuộc gọi kia mới khác thường như vậy.
Khương Tô ngắt lời Ninh Hiểu:
"Cô mới nói là Thành Tây?"
Ninh Hiểu nói: "Đội trưởng Địch là người Thành Tây mà."
"Cô có địa chỉ cụ thể gia đình của chú ấy không?"
"Trong cục chắc là có."
"Vậy làm phiền cô giúp tôi một việc."....
Nửa tiếng sau, điện thoại của Địch Cận Duật reo chuông.
Anh nhìn thoáng qua, màn hình biểu thị...
Cô gái.
Địch Cận Duật cau mày bắt máy: "Alo."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nhỏ xíu của Khương Tô:
"Alo, chú đang ở đâu thế?"
Địch Cận Duật ngây ra một lúc: "Cái gì?"
Khương Tô mặc váy mỏng tang run rẩy trong gió lạnh:
"Tôi đang ở nhà của chú này, nhưng nhà chú lớn quá, tôi bị lạc đường..."
Địch Cận Duật hoàn toàn ngẩn ngơ.
Năm phút sau, Địch Cận Duật dựa theo miêu tả của Khương Tô tìm thấy một cô gái bị đông lạnh đến mức mặt xanh mét ở gần cây hải đường cạnh núi giả hình dạng như con mèo cạnh hồ nhân tạo.
"Chú Địch?"
Lúc giọng nói yếu ớt của Khương Tô vang lên phía sau núi giả, Địch Cận Duật cảm giác chính mình giống như đang nằm mơ.
Anh nhìn thấy cô gái nửa tiếng trước nhẫn tâm cắt đứt điện thoại của mình ló đầu ra từ sau núi giả, nhìn thấy anh thì cười tươi.
Bức tường cứng rắn trong lòng Địch Cận Duật sụp đổ, giống như Khương Tô vừa đến gần anh vừa run rẩy nói:
"Thành Tây ban ngày nóng vậy mà sao buổi tối rét thế?"
Lúc ra khỏi cửa cô đã cảm thấy lạnh, nhưng không muốn trở về mặc quần áo, kiên trì chạy tới đây, kết quả bị rung động vì tòa nhà lớn của gia đình Địch Cận Duật, trước cửa còn có bốn vệ binh canh gác.
Khương Tô luôn cho rằng Địch Cận Duật rất nghèo.
Địch Cận Duật không nói một lời đi hướng cô, vừa đi vừa cởi áo khoác ngoài ra, bước tới gần dùng áo khoác bọc người cô lại, lần đầu tiên anh chủ động ôm cô vào ngực, ôm chặt lấy cô, trán đặt trên đỉnh đầu cô, tham lam hút lấy hơi thở trên người cô.
Khương Tô bị vòng tay Địch Cận Duật bao vây, bỗng chốc cảm thấy ấm áp, thân thể dần ấm lên. Cô chớp chớp mắt, xem Địch Cận Duật ôm chặt cô đến vậy thì chắc bị cảm động muốn khóc rồi, cô bị ôm sắp nghẹt thở.
Hai người đều không nói chuyện.
Địch Cận Duật siết chặt vòng tay, cô để mặc cho anh ôm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận