Bà Cốt Khương Tô

Chương 156

Chương 156Chương 156
Địch Cận Duật cong ngón trỏ lại, dùng đốt xương nhấn mạnh vào chỗ gần đầu của ngón cái.
Anh dùng lực mạnh, khi nhấn xuống cô liền hét to, ngay lập tức rút tay về: "Anh làm gì vậy?"
Địch Cận Duật hời hợt hỏi: "Còn tê không?"
Khương Tô sững sờ, mới phát hiện đôi chân tê đến mức phát đau lúc nãy đã hết tê.
"Đi ngủ đi." Địch Cận Duật nói xong quay người đều vào phòng ngủ phụ, một lúc sau đem áo đi vào phòng tắm.
Khương Tô mang đôi dép lê chạy vào phòng ngủ, tìm được câu bút lông từ trong vali, ngồi ở đó chấm tí chu sa vào bút và vẽ lên tay một con mắt đúng nhắm, sau khi vẽ xong chu sa còn chưa khô lại, cô vỗ lên trán của mình, con mắt đó đã từ tay đi lên trán của cô, đôi mắt đang nhắm ở trên tay khi đến trán, lại mở lên.
Khương Tô nhắm hai con mắt của mình lại, thị giác lập tức chuyển đến con mắt ở trên trán của cô.
Trực tiếp xuyên qua một bức tường, hai bức tường, ba bức tường và đã đến nơi.
Trong phòng tắm, Địch Cận Duật cởi áo khoác, cởi cả áo thun bên trong, lộ ra tỉ lệ thân hình hoàn hảo của anh.
Cơ bắp trên người anh không phải có từ việc ăn protein trong phòng gym, mà có từ sự rèn luyện lâu năm và chiến đấu cùng với yêu quái, các đường nét cơ bắp gần như là hoàn hảo, mang một vẻ đẹp tràn đầy năng lượng, không hề khoa trương, nhưng lại có sức mạnh bùng nổ.
Khi cánh tay tràn đầy năng lượng đó cầm kiếm có thể chặt cả đầu của con yêu quái, cũng có thể bế cô lên một cách nhẹ nhàng.
Khương Tô nằm sấp vào tường, xem đến mức cô phải nuốt nước miếng.
Nếu sư phụ đã dạy Khương Tô cách mở thiên nhãn cách đây vài trăm năm trước nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ sẽ vùng dậy từ trong quan tài ngay lập tức.
Tay của Địch Cận Duật đặt trên dây nịt, đột nhiên cảm thấy được có ai đó đang nhìn trộm mình, anh quay người lại, ánh mắt sắc sảo rơi vào những viên gạch trên tường, như đúng nhìn thấy người đang nhìn trộm anh vậy. cô hoảng sợ, mở mắt mình lên, thiên nhãn liền đóng lại, trước mắt thì có thể nhìn thấy được một bức tường.
Nghe tiếng đẩy cửa từ phòng tắm, cô nhảy lên giường, trốn vào dưới chăn.
Địch Cận Duật mở cửa đi vào, thấy bóng dáng dưới chăn, không cử động, anh đi đến bên cạnh giường, phát hiện Khương Tô vùi cả đầu vào chăn.
Khương Tô cảm nhận được Địch Cận Duật đứng ở bên cạnh, có vẻ giây sau là anh sẽ kéo chăn lên, cô quyết định đứng trước giành thế mạnh, đưa đầu ra khỏi chăn, nhìn vào Địch Cận Duật đã thay đồ xong: "Chú Địch? Sao vậy?" Khi đi ra cô không quên lấy tay che lại thiên nhãn ở trên trán.
"Cô lấy tay che trán lại để làm gì vậy?" Địch Cận Duật nhìn cô từ trên cao, nói trúng tim đen cô.
Khương Tô thay đổi kế hoạch ngay lập tức, khi buồn tay xuống đã lâu đi thiên nhãn trên trán, để lộ một mảng màu đỏ rực trên trán, sau đó nhìn Địch Cận Duật giả vờ đáng thương: "Chú Địch, tôi sai rồi, tôi không nên nhìn trộm chú tắm."
Địch Cận Duật: ...
Khương Tô đưa bàn tay nhỏ từ trong chăn ra, nắm lấy áo anh làm nũng: "Nể tình tôi chỉ là làm đầu tiên, cho qua được không?"
Địch Cận Duật đau đầu.
"Khương Tô, tôi không biết cô làm như thế nào, nhưng cô là một người con gái..."
Đôi mắt đào hoa của cô không tí tạp chất, nhìn anh: "Tôi chỉ là tò mò về chú khi không mặc áo sẽ như thế nào."
Địch Cận Duật càng đau đầu hơn.
Cuối cùng, sau khi Địch Cận Duật bắt Khương Tô phải thề rằng cô sẽ không làm chuyện như thế nữa mới quay về phòng ngủ, sau đó đi vào phòng tắm, tuy đã không còn cảm giác bị nhìn trộm, trong lòng Địch Cận Duật vẫn không yên tâm, muốn lấy thứ gì đó che lại, nhưng đến bức tường cô vẫn có thể nhìn thấy được, khoan đã...
Địch Cận Duật cứng đờ.
Cả tường cũng có thể nhìn xuyên thấu được, vậy quần áo thì sao?
Một lúc sau, trong phòng tắm vang lên âm thanh thở dài não nề của Địch Cận Duật.
Rốt cuộc anh đã để cho loại người gì vào nhà vậy. Khương Tô nằm trên giường, có chút tiếc nuối vì không thể nhìn thấy Địch Cận Duật thay quần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận