Bà Cốt Khương Tô

Chương 247

Chương 247Chương 247
Hắc Thuật nói: "Đây là chỗ duy nhất trên toàn bộ cơ thể tôi không thể biến hóa."
Lập hồ sơ tại cục quản yêu cũng không có gì quá phiền phức, đặc biệt còn có sự giúp đỡ của Ninh Hiểu.
Ghi lại loại yêu ma, địa chỉ sinh sống hiện tại, sau đó để lại một giọt máu rồi giao cho cục quản yêu niêm phong, thì xem như đã lập hồ sơ với cục quản yêu rồi
Chỉ cần không phạm tội, thì sẽ bình an vô sự.
Nhưng nếu một khi phạm tội, thì giọt máu yêu ma để lại đó có thể để cục quản yêu lần theo dấu vết của yêu ma.
Cũng chính vì thế, một số yêu ma không muốn bị quản chế như vậy, đến bây giờ Thành Bắc vẫn còn rất nhiều yêu ma ẩn náu dưới lòng đất, không chịu lập hồ sơ.
Đối với yêu ma mạnh như Hắc Thuật, nếu sau này thực sự phạm tội, cục quản yêu muốn dựa vào giọt máu này để lần ra cậu ấy, e là cũng hơi khó, vì vậy một giọt máu như thế không hề gây ra gánh nặng tâm lý cho Hắc Thuật
Vì dù sao thân phận của Hắc Thuật cũng không thể giấu được Địch Cận Duật và Ninh Hiểu, thế nên Khương Tô mới đưa Hắc Thuật đến đây lập hồ sơ, nếu không thì cô cũng lười đi chuyến này.
Ninh Hiểu đúng lúc nhân cơ hội này mời Khương Tô và Hắc Thuật ăn một bữa.
Nhà hàng này là do Ninh Hiểu đặt trước, ban đầu định mời Khương Tô dùng bữa.
Khương Tô ăn khỏe lạ thường.
Hắc Thuật gọi món, không có một chút cảm giác là khách, đặc biệt chọn những món đắt tiền.
Khi thanh toán, Ninh Hiểu cũng không chớp mắt.
Rõ ràng cũng là một người giàu có kín tiếng.
Trước khi tạm biệt, Khương Tô bí mật hỏi Ninh Hiểu về mức lương của cục quản yêu.
Ninh Hiểu hơi buồn cười, nhưng lại không cảm thấy Khương Tô thất lễ, giải thích: "Chúng tôi không có lương cố định, toàn là nhận tiền thưởng, tùy theo thứ bậc của yêu ma để nhận tiền công." Cô ấy dừng một chút, nhìn Khương Tô với ánh mắt đầy ẩn ý: "Đội trưởng Địch là người có giá trị thân phận cao nhất trong cục quản yêu, anh ấy cấp S."
Khương Tô hỏi: "Vậy là bao nhiêu tiền?"
Ninh Hiểu nói: "Hôm đó cô cũng ở hiện trường nhìn thấy con yêu rắn kia mà, trong Cục thuộc cấp B, vậy thì tiền thưởng của đội trưởng Địch chắc hẳn không dưới một trăm nghìn tệ."
Khương Tô lập tức tức giận đôi chút.
Nếu tính như vậy, chắc hẳn Địch Cận Duật không thiếu tiền, sao lại chưa từng nhắc đến việc phải trả số tiền đã nợ mình chứ?
Một người nào đó đang họp trong phòng họp đột ngột hắt hơi không rõ lý do.
Sau khi Ninh Hiểu tạm biệt Khương Tô và Hắc Thuật, cô ấy ngồi vào ghế lái trên xe mình, do dự rằng có nên gọi điện nói cho Địch Cận Duật biết hay không, cô ấy có thể thấy rõ mồn một, ánh mắt mà con yêu mèo đó nhìn Khương Tô chứa đựng sự chiếm hữu tràn đầy.
Nhưng nghĩ tới việc lần trước Khương Tô phủ nhận mối quan hệ với Địch Cận Duật, Ninh Hiểu suy nghĩ một hồi thì vẫn không gọi điện. ...
Sau khi hoàn tất việc lập hồ sơ và tiện thể ăn tối với Ninh Hiểu.
Khương Tô đưa Hắc Thuật trở về.
Suốt dọc đường, tài xế taxi cứ lén nhìn chàng trai cô gái ngồi hàng ghế sau qua gương chiếu hậu.
Về đến nhà, Khương Tô tháo giày cao gót trên chân, rồi để chân trần lên ghế sô pha, Hắc Thuật cũng bò lên ghế sô pha, chen vào khe hở giữa Khương Tô và ghế sô pha, cơ thể vô thức cọ lên người Khương Tô, còn đầu thì cọ vào cổ cô... Để cô vuốt ve cậu ấy như lúc trước.
Ông Tôn vừa bắt gà xong trở về, nhìn thấy hình ảnh này thì tức thời không nói nên lời.
Ông ấy lại nhớ đến một chuyện, vội vàng lấy ra một bộ chăn đệm từ trong tủ, trải một chiếc giường khác rồi nói với Hắc Thuật rằng cậu ấy đã có giường của riêng mình.
Chờ đến tối.
Hắc Thuật lại vô cùng tự giác leo lên giường Khương Tô trong lúc Khương Tô đang tắm như mọi ngày.
Chờ đến khi Khương Tô tắm xong, Hắc Thuật đã vùi vào chăn của Khương Tô, để lộ cái đầu màu đen ra ngoài, nhìn Khương Tô bằng đôi mắt kỳ lạ. Khương Tô đứng bên giường nói: "Tiểu Văn trải giường cho cậu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận