Bà Cốt Khương Tô

Chương 304

Chương 304Chương 304
Cô không sợ cái gì, cho dù có người của Cục Quản Yêu âm thầm giám thị, nhưng nếu cô muốn đi thì ai cũng không ngăn được.
Nhưng hiện tại chỉ sợ cô vừa đi, bọn họ sẽ nhằm vào ông Tôn.
Ông Tôn đã già rồi, đã thói quen cuộc sống ở Thành Bắc.
Khương Tô không muốn khiến ông Tôn lại đi theo mình rời khỏi Thành Bắc như chạy nạn.
Còn có Địch Cận Duật....
Cô thật sự không nỡ bỏ anh.
Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Tô lại bỏ ý tưởng chạy trốn.
Khương Tô quyết định đi tìm Địch Cận Duật. ...
Khương Tô gặp Châu Tiểu Ngư ở trước cửa.
Lúc Châu Tiểu Ngư nhìn thấy Khương Tô thì như bị sét đánh.
"Cô...cô... cô..."
Châu Tiểu Ngư chỉ tay vào Khương Tô cả buổi không nói nên lời.
Khương Tô cười híp mắt: "Đội trưởng Địch có đây không?"
Châu Tiểu Ngư cảm giác não bị thiếu dưỡng khí.
"Khương .. . Khương Tô?"
Khương Tô gật đầu: "Là tôi."
"Chẳng phải cô chết rồi sao?!"
Châu Tiểu Ngư thấy tận mắt, Khương Tô toàn thân đẫm máu bị Địch Cận Duật ôm vào bệnh viện, mới bị đẩy vào phòng giải phẫu thì bác sĩ, y tá đã đi ra.
Lúc ấy Châu Tiểu Ngư còn vào phòng giải phẫu, Khương Tô nằm trên bàn mổ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, máu thấm ướt vải trắng đắp trên người cô, bộ dạng người chết, không chút sự sống, chết ngắc.
Nhưng thiếu nữ sống sờ sờ đứng ở trước mắt cậu ta... rõ ràng là Khương Tô mà?
"Sau này tôi được người cứu sống." Khương Tô qua loa nói, không kiên nhẫn hỏi lại: "Rốt cuộc đội trưởng Địch của các người có đây không?"
Châu Tiểu Ngư lén nhéo đùi mình, ăn đau hút ngụm khí lạnh.
"Không phải nằm mơ... " Châu Tiểu Ngư đã quên mình định đi ra ngoài làm gì, cậu ta đi theo Khương Tô vào trong, lén lút đến gần, tay chọt lưng cô, trời ơi, thật sự là người sống! Chọt trúng vật thực!
Khương Tô xoay người lại nhìn Châu Tiểu Ngư.
"Cô thật sự sống!" Mặt Châu Tiểu Ngư khó tin hỏi: "Sao cô sống được vậy? Ngay lúc đó bác sĩ tuyên bố cô chết mà, sao có thể sau này được cứu sống?"
Khương Tô không kiên nhẫn đi lên cầu thang, vừa lúc gặp Địch Cận Duật xuống lầu.
Địch Cận Duật nhìn thấy Khương Tô thì sửng sốt.
Khương Tô dừng lại bước chân, ngọt ngào kêu:
"Chú Địch."
Châu Tiểu Ngư nhìn thấy Địch Cận Duật lập tức chen Khương Tô ra, đứng bên cạnh anh nói:
"Đội trưởng Địch, anh thấy không? Khương Tô! Khương Tô không chết!"
Địch Cận Duật phản ứng bình thản:
"Ừ, tôi thấy."
Châu Tiểu Ngư: "22?"
Phản ứng của đội trưởng sao mà bình tĩnh thế?
Người chết biến thành người sống đấy!
Hôm đó chính là đội trưởng Địch ôm Khương Tô vào bệnh viện.
Hiện tại Châu Tiểu Ngư còn nhớ bộ dạng của Địch Cận Duật mặt xám như tro tàn đứng trước phòng mổ, thế mà nhìn thấy Khương Tô còn sống lại bình tĩnh đến vậy ư?
Châu Tiểu Ngư nhắc nhở nói: "Đội trưởng Địch, đây chính là Khương Tô, Khương Tô sống!"
Địch Cận Duật hỏi:
"Cậu cần đi công tác mà, sao còn ở đây?"
"A.... thì tại trông thấy Khương Tô." Châu Tiểu Ngư nói, cảm thấy đội trưởng Địch bắt nhầm trọng điểm.
"Đi công tác đi, ở đây không có chuyện của cậu." Địch Cận Duật nói, tiếp đó đứng ở thang lầu nhìn xuống Khương Tô: "Cô đến tìm tôi đúng không, còn không mau đi lên." người ra, cô nổi máu trêu người, to gan vươn tay nắm lấy tay của Địch Cận Duật.
Châu Tiểu Ngư xoe tròn mắt.
II
Cậu ta nhìn thấy cái gì???
Chắc chắn là đang nằm mơ...
Địch Cận Duật cũng ngây ra một lúc, phản ứng lại thì không bỏ tay Khương Tô ra, cũng nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô, phát giác mấy trò gian xảo của cô thì càng siết chặt tay.
Châu Tiểu Ngư không mù, đương nhiên nhìn thấy động tác nắm tay lại của Địch Cận Duật, nhưng cậu ta sắp bị chói mù mắt rồi.
Vẻ mặt dịu dàng cưng chiều của đội trưởng Địch là sao thế?
Đây có còn là đội trưởng Địch mà cậu ta biết không?
Lẽ nào cậu ta đọc nhảy chương truyện, bỏ qua tình tiết quan trọng nào sao?
Địch Cận Duật nắm tay Khương Tô, mặc kệ Châu Tiểu Ngư, anh nắm tay cô lên lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận