Bà Cốt Khương Tô

Chương 63

Chương 63Chương 63
Sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Sắc mặt ông cụ Triệu lại bắt đầu sa sầm xuống, đứng dậy nói với quản gia: "Đi, đi xem rốt cuộc nó lại mời ai đến đây!"
Khương Tô đứng bên mép giường nhìn cậu chủ nhỏ đang ngủ say.
Trên đường đến đây bà Triệu cũng đã nói cẩn thận tỉ mỉ tình huống của cậu chủ nhỏ, từ sau khi té xuống nước mới xuất hiện tình trạng này.
Mấy chuyện như hồn bị dọa chạy rất dễ xảy ra trên người trẻ sơ sinh, vì hồn phách trẻ con còn chưa hoàn toàn ổn định, dễ bị tác động bên ngoài quấy nhiễu, nhưng mà năm nay cậu chủ nhỏ đã ba tuổi, hơn nữa còn thông mỉnh bẩm sinh, chứng tỏ hồn phách của cậu bé sẽ ổn định hơn trẻ con cùng tuổi, nếu vậy thì đây không phải tình huống hồn phách bị dọa rời khỏi cơ thể.
Nhưng mà tình trạng của cậu chủ nhỏ nhà họ Triệu đúng là bị lạc hồn phách.
Chuyện có hàm lượng kỹ thuật thấp như gọi hồn này, bình thường bà cốt ở quê cũng có thể làm được.
Nhưng mà theo lời bà Triệu nói, sau khi khám qua vô số bệnh viện lớn nhỏ thì họ cũng bó tay, chỉ đành mới một ít người cùng nghề với Khương Tô đến, biện pháp hoa hòe lòe loẹt gì cũng đều dùng cả, nhưng mãi không có tác dụng, ngược lại hành hạ cậu chủ nhỏ đến kiệt sức, hôm qua cậu chủ nhỏ mới uống một chén nước bùa xong, kết quả nôn thốc nôn tháo, bị ông cụ Triệu phát hiện, làm ông cụ nổi cơn tam bành.
Xem ra không chỉ đơn giản là lạc mất hồn phách.
Cậu chủ nhỏ bây giờ đang nằm trên giường, trông rất ngoan ngoãn.
Bắt đầu từ hơn nửa tháng trước, hơn một nửa thời gian cậu bé đều ngủ, lúc tỉnh táo thì cứ đần độn, đôi khi không nhận ra ai, phản ứng chậm chạp, đến bệnh viện kiểm tra cũng không phát hiện ra não bộ tổn thương gì.
Hơn nửa tháng qua, cả nhà từ lớn đến bé đều cảm thấy kiệt quệ cả thể xác và tinh thần, quan trọng nhất vẫn là thương xót đứa bé.
Lúc này cậu bé đang nằm trên giường, vì được người nhà chăm sóc cẩn thận nên lúc ngủ trông cậu bé cũng không khác trước kia lắm, trắng hồng mềm mại, lông mi vừa đen vừa dài, có thể tưởng tượng được lúc trước câu hé đáng vêun lém lĩnh đến nhường nào. "Cần đánh thức cậu bé không?" Bà Triệu khẽ hỏi.
"Không cần." Khương Tô nói xong bất ngờ vươn tay ra, một ngón tay trắng nõn nà như ngọc nhẹ nhàng chạm lên giữa chân mày cậu chủ nhỏ, cô nhắm hai mắt lại, tụ tập tất cả linh lực vào đầu ngón tay, sau đó nó dần dần đi vào qua giữa chân mày cậu bé...
"Tôi chỉ tiễn cậu đến đây thôi, tôi phải về xem mẹ tôi lại đưa ai đến đây." Triệu Vân Xuyên tiễn Địch Cận Duật ra ngoài cổng rồi nói.
Địch Cận Duật hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Triệu Vân Xuyên nghe anh hỏi vậy thì nét mặt hơi ủ dột: "Nửa tháng trước Tiểu Kiệt té xuống hồ nước trong nhà cổ, nói là vì sợ hãi nên ban ngày cứ ngu ngơ dại dột, còn buổi tối cứ khóc quấy. Mời đủ bác sĩ thăm khám, nhưng đều không kiểm tra ra được vấn đề gì. Mấy ngày trước mẹ tôi còn tìm đủ loại thầy cúng gọi hồn, bà cốt đến nhà, vừa cho uống nước bùa vừa châm cứu, hành hạ Tiểu Kiệt mệt mỏi nhưng chẳng có tác dụng gì, ngày hôm qua ông nội tôi còn nổi cơn tam bành một lần. Vừa rồi nhìn sắc mặt ông cụ, tôi sợ mẹ tôi lại mời loại người đó đến nhà."
Không hiểu tại sao trong đầu Địch Cận Duật lập tức nghĩ tới Khương Tô.
Rồi anh nghe thấy Triệu Vân Xuyên nói: "Vậy tôi không tiễn cậu nữa, vào nhà trước đây."
Địch Cận Duật hoàn hồn lại, nói: "Đi đi. Cần giúp đỡ gì có thể gọi điện thoại cho tôi bất kỳ lúc nào."
"Được, tôi đi trước đây." Triệu Vân Xuyên nói rồi quay người đi về.
Địch Cận Duật đứng chờ chốc lát, nghĩ đến chiều nay Khương Tô còn bị Trình Nham gọi đến để hoàn tất vụ án, có lẽ không phải là cô. Sau đó quay người đi về xe.
Lúc Khương Tô đang dùng linh thức xem xét hồn phách của cậu chủ nhỏ, cửa phòng bất ngờ bị mở ra.
Một tiếng hét phẫn nộ mạnh mẽ đầy nội lực vang lên: "Tôi thấy bây giờ lời của tôi như nước đổ đầu vịt vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận