Bà Cốt Khương Tô

Chương 205

Chương 205Chương 205
Khương Tô nói: "Đến mười hai giờ đêm bọn họ mới được chôn cất. Sau bữa tối, tôi sẽ ra ngoài xem có gặp được hồn của cô gái này không."
Địch Cận Duật nói: "Được. Tôi đi cùng cô."
Vừa dứt lời.
Tay nắm cửa bị vặn từ bên ngoài.
Địch Cận Duật và Khương Tô cùng lúc nhìn về phía cửa.
Lúc Địch Cận Duật đi vào đây rõ ràng đã khóa cửa. Người bên ngoài không mở được nên đành gõ cửa.
Địch Cận Duật vô thức liếc sang Khương Tô, sau đó đứng dậy đi tới mở cửa.
Ông lão mù đứng ở cửa, ngước mắt liếc nhìn anh, rồi nhìn qua khe hở giữa cơ thể Địch Cận Duật và khung cửa, thấy Khương Tô đang nhàn nhã ngồi đó, ánh mắt trong veo lạnh lùng, như thể có thể nhìn thấu trái tim con người ta.
Địch Cận Duật bình tĩnh nghiêng người sang một bên, chặn lại ánh mắt tò mò của ông lão mù: "Có chuyện gì sao?"
"Cậu có thể cho tôi vào trong được không?" Ông lão mù nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô bé này."
Địch Cận Duật lộ ra sắc mặt lạnh lùng.
Khương Tô nói: "Để ông ta vào đi."
Địch Cận Duật không biết Khương Tô đang có ý đồ gì, tuy anh không muốn cô tiếp xúc gần với ông lão mù nguy hiểm này, nhưng nếu cô đã lên tiếng thì chắc chắn cô tự có kế riêng, thế là anh cũng nhường ông lão mù một bước, sau đó anh quay người lại, bước vào đứng cạnh Khương Tô, cơ thể anh đã sẵn sàng hoạt động, đảm bảo Khương Tô hoàn toàn nằm trong sự bảo vệ của mình.
Ông lão mù như hoàn toàn không cảm nhận được thái độ không mấy thân thiện mà Địch Cận Duật dành cho mình.
Ông ta không ngồi xuống mà nhìn Khương Tô, đôi mắt đục ngầu sâu thằm: "Cô bé, cháu có phiền ông già này nói vài lời không?"
Khương Tô cười: "Dù sao cháu cũng đã để ông vào. Nếu ông muốn nói chuyện, đương nhiên cháu sẽ không ngăn cản."
Ông lão mù nói: "Cháu biết ông là ai phải không?" cháu có đến sòng mạt chược, nghe nói ông là mối âm."
Ông lão mù nói: "Ông không chỉ làm nghề mai mối mà còn có thể xem bói, xem vận mệnh."
Ý cười trong mắt Khương Tô càng sâu: "Cháu cũng nghe nói vậy, người dân địa phương nói ông rất uyên bác. Sao thế? Ông muốn xem vận mệnh của cháu sao?"
"Lúc trước nhìn thấy cháu ở trước nhà tang lễ, ông cũng đã đoán ra rồi, nhưng bên ngoài có nhiều người như vậy, ông không tiện nói, sợ làm tổn thương cháu nên bây giờ mới đến tìm cháu." Ông lão mù giả vờ nghiêm túc: "Chỉ sợ nói ra sẽ doạ cháu sợ khiếp."
Khương Tô càng cười tươi hơn: "Không sao đâu, nói cho cháu biết đi, từ nhỏ cháu đã không biết sợ hãi là gì rồi."
Nói chính xác hơn, sau khi cô biết mình sẽ không chết, trên đời này chẳng còn gì đáng sợ đối với cô nữa.
Ánh mắt ông lão mù đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Tôi thấy ấn đường của cháu rất đen. Sắp tới có thể cháu sẽ gặp phải huyết hoạ! Rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng!"
Khương Tô bật cười.
Từ xưa đến nay, cô đã tiếp xúc với vô số thầy bói, hơn một nửa trong số bọn họ là thứ thầy dỏm, chỉ có một hai người là thật đếm bằng đầu ngón tay. Cũng có những pháp sư có thể quyết định sự tồn vong của một quốc gia bằng cách quan sát các ngôi sao vào ban đêm.
Nhưng chưa có ai có thể nhìn ra tướng số của Khương Tô.
Cô không có kiếp trước, cũng không có kiếp sau.
Khuôn mặt của cô giống như một cuốn sách trắng trơn không có chữ nào đối với một thầy bói.
Trên đời này, vẫn chưa có ai có thể hiểu được.
Trương Tú Chi chưa từng kể lại những chuyện xảy ra trong quá khứ, ông lão mù chỉ biết một số thông tin rời rạc khi Trương Tú Chi chửi bới người phụ nữ tên Khương Hoan kia.
Ông lão mù không biết Khương Hoan đã làm gì vợ mình, chỉ biết cô ta là một người phụ nữ độc ác đã cướp đi người yêu của Tú Chi, thậm chí còn khiến bà ấy bị mù và mất đi đôi chân.
Chính vì không biết Khương Hoan, tức là Khương Tô đã làm gì, nên mới nói cho Khương Tô về tướng số của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận