Bà Cốt Khương Tô

Chương 289

Chương 289Chương 289
Nhưng sự thực thì mỗi món ông Tôn nấu đều là cẩn thận quan sát Khương Tô yêu thích mới làm, sao cô không thích ăn được.
Ông Tôn vui vẻ ra cửa.
Khương Tô nằm dài trên sofa, bắt đầu ngây người.
Cô thả hồn theo mây được một lúc thì lại có tin nhắn.
Khương Tô liếc qua di động, không nhìn.
Qua một lúc, có cuộc gọi đến, màn hình hiển thị là Địch Cận Duật.
Khương Tô không muốn nhận.
Di động reo chuông cho đến khi tự tắt.
Địch Cận Duật còn ở bệnh viện cầm di động, nghe tiếng máy bận, chân mày nhíu chặt.
Chú Hai Địch đến gần:
"Sao vậy?"
"Không có việc gì." Địch Cận Duật sắc mặt như thường cất di động vào.
Chú Hai Địch hỏi:
"Để cô bé về một mình nên người ta giận à?"
"Không có." Địch Cận Duật nói.
Nhưng thoạt trông giống như cô giận anh vì chuyện khác.
Địch Cận Duật nói: "Chú Hai, cháu phải về Thành Bắc một chuyến."
Chú Hai Địch không bất ngờ: "Ngày hôm qua ông nội của cháu nói gì với cháu thì chú cũng đoán ra đại khái rồi. Cứ kiên trì lựa chọn mà cháu cảm thấy đúng, đừng để ai ảnh hưởng cháu, đừng để sau này hối hận. Bây giờ ông cụ đã không sao, hôm nay liền có thể xuất viện, nơi này có chú và thím của cháu, cứ yên tâm về Thành Bắc."
Địch Cận Duật nói: "Cảm ơn chú Hai."
Chú Hai Địch nói:
"Người một nhà mà khách khí như vậy làm gì? Hiện tại phỏng chừng khó mua vé, chú kêu Tiểu Tống đưa cháu đi."...
Khương Tô ngủ mơ màng.
Cô bỗng cảm giác có hơi thở khác ngoài mình trong phòng, cô giơ tay lên đỉnh tấn cânad. Cổ tay của cô bỗng bị đè xuống giường.
Một giọng nói cố ý đè thấp vang lên:
"Khương Tô, là tôi."
Khương Tô bỗng nhiên mở mắt ra, liền trông thấy Địch Cận Duật ngồi bên mép giường.
Cô ngạc nhiên nhìn anh:
"Chú vào bằng cách nào?"
"Trèo tường, cạy cửa." Địch Cận Duật nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Khương Tô: ".... chú còn nhớ mình là cảnh sát không?"
Địch Cận Duật khẽ cười.
Khương Tô hỏi:
"Sao chú trở về? Chẳng phải ông nội của chú còn ở bệnh viện à?"
"Đã không có việc gì, chú Hai và thím sẽ chăm sóc cho ông." Địch Cận Duật trong bóng tối chăm chú nhìn vào mắt của Khương Tô: "Cô không trả lời tin nhắn của tôi, cũng không nhận điện thoại, tôi rất lo cho cô."
"Di động của tôi hết pin." Khương Tô nói.
Địch Cận Duật nhỏ giọng nói: "Khương Tô, đừng nói dối với tôi. Ít nhất cô có thể không cần nói dối khi ở trước mặt tôi."
Khương Tô hơi ngây ra, tiếp đó cười lạnh nói: "Nếu chú biết tôi là người như thế nào, nhất định sẽ né tôi thật xa, không chừng còn bắt nhốt tôi."
"Tôi sẽ không làm vậy." Địch Cận Duật không nhận ra ngữ khí lúc này của mình dịu dàng đến mức nào: "Khương Tô, cô nên tin tưởng tôi nhiều một chút, tôi sẽ không cho bất cứ người nào tổn thương cô, vô luận là ai, bao gồm bản thân tôi. Tôi sẽ bảo vệ cô."
"Địch Cận Duật, chú thích tôi không?" Khương Tô bỗng nhiên hỏi.
"Ừ, tôi thích cô." Địch Cận Duật nói, trong đôi mắt sắc bén lạnh như băng lúc này tràn đầy ôn nhu.
Khương Tô ngẩn ngơ.
Đôi mắt sâu thằm đen láy của Địch Cận Duật luôn nhìn cô, bên trong dường như có cái gì chảy xuôi, sáng lấp lánh.
Khương Tô cảm giác hơi không ổn.
Có một khoảnh khắc tim cô đập nhanh vì câu nói này của Địch Cận Duật. "Nhưng tôi không thích chú."
"Ừm, không sao, tôi không gấp." Địch Cận Duật nhẹ nhàng nói: "Tôi có rất nhiều thời gian, có thể đợi cô."
Khương Tô không biết nên nói cái gì.
"Tôi gọi cô là Tô Tô được không?" Địch Cận Duật bỗng nhiên thấp giọng hỏi, âm thanh của anh vốn đã trầm, lúc này cố ý áp thấp giọng trong bóng tối yên tĩnh thì cực kỳ gợi cảm.
Da đầu Khương Tô tê dại:
"Không được!"
Trong giọng nói của Địch Cận Duật lộ rõ thất vọng:
"Được rồi."
Khương Tô nhìn Địch Cận Duật, hỏi:
"Chú không sợ sao?"
Địch Cận Duật ngây ra một lúc: "Cái gì?"
Khương Tô sâu kín nói:
"Chú không sợ tôi không phải người sao?"
Địch Cận Duật nhìn Khương Tô:
"Tôi biết cô là Khương Tô, vậy là đủ rồi."
Địch Cận Duật đến và đi đều lặng yên không một tiếng động.
Khương Tô lật người hai lần vẫn ngủ không được, nhắm mắt lại thì trước mắt là hiện ra khuôn mặt đẹp trai đến ra ngoài vũ trụ của Địch Cận Duật và giọng nói trầm thấp gợi cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận