Bà Cốt Khương Tô

Chương 299

Chương 299Chương 299
Cô ta đi theo người đàn ông này qua năm tháng dài dòng, tâm tư của hắn sâu không lường được, cô ta khó mà phỏng đoán được tâm tư của hắn, cũng từng vì cô ta làm sai chuyện mà khiển trách cô ta, nhưng chưa từng động sát tâm với Mạn Lệ giống như hôm nay. Sát ý trong đôi mắt của hắn khiến Mạn Lệ kinh hồn táng đảm, nếu lúc ấy cô ta không biến thành bộ dạng của người phụ nữ kia thì...
Mạn Lệ rũ mí mắt xuống, không để người đàn ông nhìn thấy sát ý trong mắt mình càng đậm hơn.
"Cô không đấu lại cô ấy." Người đàn ông lạnh lùng nói: "Hôm nay nếu không phải tôi kịp thời chạy đến thì hiện tại cô đã chết."
Mạn Lệ không phục.
Cô ta cho rằng chỉ là chính mình nhất thời sơ ý.
Nhưng lúc này cô ta lại không dám phản bác, cúi đầu nghe răn dạy.
"Về sau không có mệnh lệnh của tôi thì không được tự ý làm bậy." Người đàn ông âm thanh lạnh như băng: "Cô ấy không phải loại người mà cô có thể động vào."
"Vâng, chủ nhân." Mạn Lệ âm thầm cắn răng, ngoài miệng lại cung kính đáp.
"Lui xuống đi." Người đàn ông lạnh nhạt nói.
"Rõ." Mạn Lệ dịch chuyển đầu gối đau nhức, bò dậy từ nền đất, tiếp đó lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Người đàn ông chuyển động ghế xoay, đưa mặt về phía cửa kính sát đất, đèn đuốc cả thành phố chiếu khuôn mặt tuấn tú mà cô đơn, hắn khẽ lẩm bẩm:
"Khương Ly, cô vẫn không làm tôi thất vọng"...
Khương Tô bước chậm từ con hẻm về nhà, luôn suy nghĩ ai đứng đằng sau Mạn Lệ.
Không thể nào là mệnh lệnh của Cục Quản Yêu.
Người vặn vẹo không gian mang Mạn Lệ đi hẳn là cũng không phải người bình thường, nhưng trong nháy mắt đó Khương Tô không ngửi được yêu khí nào khác trừ Mạn Lệ, trừ phi người kia mạnh đến mức có thể giấu yêu khí của bản thân.
Nhưng nếu thật sự mạnh đến mức đó thì tại sao chỉ mang Mạn Lệ đi mà không tấn công cô? Chuyện này có liên hệ gì với chuyện của Hắc Thuật không?
Khương Tô muốn gặp Hắc Thuật.
Nhưng không dám tùy tiện triệu hoán, tuy trên tay cô mang theo trang bị định vị, nhưng Khương Tô không xác định có người của Cục Quản Yêu núp trong chỗ tối giám thị hay không.
Người trong Cục Quản Yêu đa số là kỳ năng dị sĩ, Khương Tô không chắc là có ai tránh được điều tra của cô, núp ở đâu đó hay không.
Khương Tô hơi buồn bực, cảm giác chính mình hơi bó tay bó chân.
Khi cô về nhà thì phát hiện ông Tôn còn ở trong nhà chờ, nhìn thấy cô về ông ấy không hỏi nhiều.
Ngược lại là Khương Tô nói với ông ấy:
"Đã bảo cậu kệ tôi, đi ngủ trước đi mà?"
Ông Tôn nói: "Không sao, tôi vốn ngủ muộn, vậy tôi về phòng đây."
Khương Tô gọi lại ông ấy:
"Tiểu Văn."
Ông Tôn ngừng bước chân nhìn cô.
Khương Tô dặn:
"Gần đây đừng bày quán."
Ông Tôn hỏi: "Có phải là xảy ra chuyện gì?"
Khương Tô hỏi:
"Còn nhớ chú ngữ khởi động trận pháp trong sân không?"
"Nhớ kỹ." Ông Tôn nói.
"Nếu trong lúc tôi đi vắng mà có động tĩnh gì khác lạ thì nhớ khởi động trận pháp." Khương Tô nói.
"Có phải là xảy ra chuyện gì?" Ông Tôn bất an hỏi.
"Không có việc gì." Khương Tô thản nhiên nói: "Là mơ hồ có dự cảm sắp xảy ra chuyện."
Buổi tối.
Khương Tô lại mơ thấy giấc mơ đó.
Cô nằm trong căn phòng lạnh lẽo thoạt trông giống như phòng thí nghiệm, đầu óc mơ màng, tầm mắt mơ hồ.
Cửa cảm ứng mở ra.
Cô gian nan quay đầu đi, nỗ lực muốn trợn to mắt nhìn rõ người đi Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn từ bên ngoài đi vào.
Người đó mặc đồ giải phẫu màu xanh nhạt, nửa khuôn mặt bao lại, chỉ để lại một đôi mắt ở bên ngoài.
Khương Tô muốn xem rõ ràng đôi mắt kia nhưng dù cố gắng cỡ nào thì khuôn mặt của người đó luôn mơ hồ.
Mí mắt của cô cứ nặng dần.
Cô không cách nào kháng cự nhắm mắt lại.
Khương Tô nghe tiếng bước chân của người đàn ông kia đến gần, hắn đứng ở nơi đó, nhìn cô từ trên xuống, tay vuốt nhẹ mặt của cô, dịu dàng mà lạnh lẽo.
Cuối cùng bờ môi lạnh nhẹ rơi xuống mí mắt của cô.
Rèm mi Khương Tô khẽ run nhưng không mở lên nổi.
Khương Tô nhíu chặt chân mày, tiếp đó bỗng nhiên mở mắt ra.
Trước mắt là nóc nhà cao, không có người đàn ông trong mơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận