Bà Cốt Khương Tô

Chương 329

Chương 329Chương 329
Cô không thích Địch Cận Duật có mùi máu tanh như vậy, nhưng không thể buông anh ra được.
Thân thể Địch Cận Duật cứng lên một chút, sau đó mới chậm rãi bình tĩnh lại, giơ tay lên lại buông xuống, nhưng vẫn không chống cự nổi khát vọng đối với Khương Tô trong nội tâm, tay chậm rãi nâng lên ôm lấy cô, không nhịn được dùng sức buộc chặt hai cánh tay, dường như muốn lấy đi lực lượng nào đó trên người Khương Tô, sau đó anh mới biết, anh đi đường xa như vậy, hóa ra là muốn ôm cô một cái như vậy, muốn cô ôm lấy anh như vậy, cảm giác trống rỗng trong lồng lực lập tức được lấp đây.
Anh cúi người xuống, vùi đầu vào cổ cô, nhắm mắt lại, tham lam hít lấy mùi hương trên người cô, tựa như mùi máu tanh trên người anh đang nhạt dần, quanh quẩn bên chóp mũi toàn là mùi hương của cô, một mùi hương ngọt ngào, khiến cho ngực anh cũng theo đó dần ấm áp hơn.
Khương Tô không nhúc nhích, cứ vậy để cho Địch Cận Duật đè nặng trên người, cô cũng không thèm để ý đến việc quần áo ngủ trắng tinh của mình bị Địch Cận Duật lây nhiễm mùi máu tanh nồng đậm mà trước kia cô ghét nhất.
Địch Cận Duật cứ thế ôm cô, không nhúc nhích, qua thật lâu sau, anh mới khàn giọng nói: "Tôi cũng vậy."
Tôi cũng vậy.
Tôi cũng rất nhớ em. ... Xem như tôi ích kỷ đi.
Địch Cận Duật hy vọng.
"Chờ chuyện này kết thúc, tôi muốn mang em trở về Tây Thành, chính thức giới thiệu cho người nhà tôi biết." Địch Cận Duật nhẹ giọng nói.
Khương Tô có chút kinh ngạc.
"Có được không?" Địch Cận Duật nhẹ giọng hỏi.
Khương Tô do dự một chút, sau đó khẽ ừ một tiếng.
"Tôi cũng có lời muốn nói với chú." Giọng nói của Khương Tô cũng nhẹ nhàng hơn: "Chờ sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ nói cho chú, nếu sau khi chú nghe hết, vẫn còn muốn mang tôi về nhà, vậy tôi sẽ về nhà với chú."
Khương Tô nói xong hơi nghiêng đầu đi, đầu Địch Cận Duật để ngay bên vai cô, một bên đầu của cô, chạm phải môi của Địch Cận Duật.
Trong lòng Địch Cận Duật lập tức trống rỗng, vừa chạm vào liền lập Trên mặt anh cũng bị bắn tung tóe máu, sớm biết, anh sẽ tắm rửa, sau đó sạch sẽ tới gặp cô.
Khương Tô dùng tay đè lại mặt của anh, không cho phép anh cử động, cứ như vậy mà hôn anh.
Môi Địch Cận Duật hơi khô, còn môi Khương Tô mềm nhữn trơn mịn, hai mảnh môi đụng vào nhau, một dòng điện nhỏ xíu vọt ra, chảy thẳng vào tim, tim bị giật cho vừa tê vừa ngứa, thân thể cả hai cứng ngắc, tay cũng không biết nên để ở đâu.
Nhưng Khương Tô không thỏa mãn với việc chỉ tiếp xúc môi, đầu lưỡi tỉnh xảo của cô dò xét môi anh, nhẹ nhàng liếm lấy môi Địch Cận Duật, lòng Địch Cận Duật khẽ run lên, không nhịn được mở mắt ra, nhưng đối diện với đôi môi đầy nước và đôi mắt đào hoa đang nhìn chằm chằm thẳng vào anh, anh ngơ ngẩn, Khương Tô nhân cơ hội này cạy hàm ra, nhanh chóng chui vào, quấn quýt với lưỡi của anh.
Lúc này Địch Cận Duật không để ý đến việc sẽ làm bẩn quần áo của Khương Tô nữa, theo bản năng ôm chặt lấy cô, nhắm nghiền mắt, vụng về bắt đầu đáp lại cô, vừa mềm vừa ngọt, Địch Cận Duật dần dần nếm được vị ngon, một tay ôm lấy Khương Tô, một tay dịu dàng nhưng có lực ôm lấy phía sau đầu, đổi thế bị động thành chủ động, chìm sâu vào nụ hôn này, dùng tâm thế thưởng thức một món điểm tâm ngọt để thưởng thức Khương Tô.
Cuối cùng Khương Tô là người bị hôn cho thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, chủ động đẩy anh ra, đuôi mắt đào hoa kia nhếch lên, sóng nước mênh mông dao động nhìn anh, hơi thở của cô không yên, thân thể cũng có chút nhữn ra, lần đầu tiên hôn người đã bị người hôn thành như vậy, cảm giác rất mất thể diện, cố ý nói: "Học được rất nhanh nhỉ."
Sắc mặt Địch Cận Duật hơi đỏ lên, cảm giác ôm cô vẫn không đủ thỏa mãn, anh khát vọng được thân mật với cô hơn nữa, tầm mắt không tự chủ được rơi vào đôi môi đỏ thắm của Khương Tô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận