Bà Cốt Khương Tô

Chương 97

Chương 97Chương 97
Sau đó cô đặt ly lên bàn cà phê, đáy ly và mặt trên bàn thủy tỉnh phát ra âm thanh giòn tan, cô ngước mắt lên nhìn mẹ Đặng đã bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: "Kể cho tôi nghe giấc mơ mà mấy đêm nay dì đã mơ thấy di."
Mẹ Đặng gật đầu, sau đó bắt đầu miêu tả cơn ác mộng mấy ngày nay của bà.
Bà nhớ rất rõ.
Đêm đầu tiên bà ấy nằm mơ chính là trong buổi tối diễn ra tang lễ của Đặng Thành Vũ.
Lúc đó bà ấy thật sự rất mệt, vừa từ nơi tổ chức tang lễ về bà ấy đã ngủ thiếp đi.
Bà ấy cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ có cảm giác giống như mới thức dậy, lại phát hiện mình không ở nhà mà đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ, nhìn xung quanh chỉ thấy một mảnh đen như mực, không nhìn rõ bốn phía, khắp nơi đều là nước, bà ấy còn loáng thoáng nghe thấy có tiếng nước đang vỗ vào mạn thuyền.
Đúng lúc này, bà ấy phát hiện có tiếng kêu cứu truyền tới, bà ấy dựa theo âm thanh đó mà nhìn sang, nào ngờ đó lại là đứa con trai đã chết của mình! Bà ấy không thể phân biệt được đâu là thực và đâu là mơ, phản ứng đầu tiên của bà ấy là vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ! Thì ra con trai của bà ấy vẫn chưa chết! Cả người nó ngâm trong nước, trên trán toàn là máu với máu, nó la lên với bà ấy: "Mẹ... Cứu con... Con lạnh quá... đau quá. .
Bà ấy vô cùng sốt ruột, một mặt thì hét lên bảo con trai bám chặt trong khi bản thân thì cố gắng tìm mái chèo để chèo qua cứu người, tuy nhiên dù bà ấy có tìm khắp cả con thuyền thì vẫn không thấy mái chèo đâu, bà ấy vội vàng dùng tay để chèo nhưng con thuyền vẫn không di chuyển, bà ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn Đặng Thành Vũ từ từ bị nước sông lạnh lẽo nhấn chìm...
Sau khi giật mình tỉnh giấc bà ấy mới phát hiện bản thân đang nằm mơ.
Mặc dù vậy giấc mơ kia rất rõ ràng và chân thực, khuôn mặt đầy máu của Đặng Thành Vũ rất rõ ràng.
Nhưng mẹ Đặng vẫn cảm thấy đó chỉ là một cơn ác mộng.
Vì sợ làm người nhà lo lắng nên bà ấy mới không nhắc tới cơn ác mộng đó với người trong nhà.
Nào ngờ, ngày hôm sau bà ấy lại mơ thấy cảnh tượng đó. Lúc này vẫn vậy.
Bà ấy thấy Đặng Thành Vũ ngâm mình trong nước.
Nhưng lúc này nó lại không yêu cầu bà ấy cứu nó mà lại nói một vài điều khiến bà ấy cảm thấy sợ.
Nó nói bản thân bị người ta hại chết.
Muốn bà ấy lấy lại công bằng cho nó.
Nhưng vào lúc bà ấy đang hỏi rõ xem người hại chết nó là ai, bị hại như thế nào thì giấc mơ lại bị ngắt quãng, bà ấy tự giật mình tỉnh dậy.
Đến ngày thứ ba, ngày thứ tư, bà ấy vẫn mơ thấy giấc mơ đó.
Mẹ Đặng hoảng loạn nói: "Giấc mơ kia thực sự rất chân thực, dì vẫn còn nhớ nước sông lạnh như băng, còn cả khuôn mặt của Thành Vũ nữa... trên mặt toàn là máu... Thật sự rất rõ ràng, dì chưa từng nằm mơ giấc mơ nào rõ ràng như vậy..."
Khương Tô hơi nheo mắt lại: "Lúc ấy dì đang ở trên sông phải không?"
Mẹ Đặng gật đầu: "Đúng vậy. Dì ngồi trên một con thuyền nhỏ, khắp nơi đều là nước."
Khương Tô hỏi: "Dì có còn nhớ lúc ấy trên sông có sương mù hay không?"
Đặng Thành Văn và Triệu Vân Xuyên đều không hiểu tại sao Khương Tô lại hỏi về vấn đề này.
Mẹ Đặng cũng ngẩn người một chút, rồi mới gật đầu một cách chắn chắn: "Có. Hơn nữa sương mù còn rất dày, lúc ấy dì ngồi ở đầu thuyền, phần sau của con thuyền thì bị chìm trong sương mù nên dì cũng không thấy rõ lắm."
Khương Tô nghe xong, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường mang phong cách phục cổ, kim đồng hồ đang chỉ năm giờ.
Khương Tô đột nhiên xách chiếc túi Hermès của mình đứng lên, nói với Đặng Thành Văn: "Dẫn tôi lên phòng em trai anh."
Đặng Thành Văn nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, sau đó chậm chạp đứng dậy, khó hiểu liếc mắt với Triệu Vân Xuyên một cái, Triệu Vân Xuyên hỏi: "Tôi có thể đi theo không?"
Khương Tô nói: "Sao cũng được."
Mẹ Đặng cũng đứng dậy đi theo: "Dì cũng đi."
Đặng Thành Văn nhìn Khương Tô với ánh mắt dò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận