Bà Cốt Khương Tô

Chương 254

Chương 254Chương 254
Yêu quái muốn biến hóa đã không phải là chuyện dễ dàng, chứ đừng nói tới cái kiểu tùy ý biến tới biến lui như Hắc Thuật.
Khương Tô không hề rời mắt khỏi TV, mỉm cười nói: " Cút xuống đi."
Hắc Thuật: ...
Mười một giờ đêm.
Địch Cận Duật từ văn phòng đi tới.
"Đội trưởng, bây giờ anh về nhà sao?" Thư Nhã luôn một mực chú ý tới văn phòng đứng lên hỏi.
"Sao cô còn chưa về?" Địch Cận Duật nhìn cô ấy hỏi.
"Không chú ý tới đã trễ như vậy ." Thư Nhã có chút ngượng ngùng nói.
"Tan làm sớm một chút đi." Địch Cận Duật nói xong cũng đi ra ngoài.
"Đội trưởng!" Thư Nhã tranh thủ thời gian xách túi xách đuổi theo: "Xe của em đưa đi sửa rồi, hôm nay hơi trễ, em có thể đi nhờ xe của đội trưởng về không?"
Địch Cận Duật vốn muốn nói không tiện đường, nhưng khi đưa tay nhìn đồng hồ một chút, đã mười một giờ, một cô gái như Thư Nhã đi về một mình thật sự có chút không an toàn: "Đi thôi."
Thư Nhã ở phía sau Địch Cận Duật vui vẻ đến nhảy cẵng lên.
Sau khi lên xe, Địch Cận Duật chỉ nghiêm túc nhìn thẳng lái xe, nhìn qua cũng không có hứng thú muốn trò chuyện.
Anh không hỏi địa chỉ nhà Thư Nhã, địa chỉ gia đình mỗi người trong đội anh đều biết.
Thư Nhã nhìn khuôn mặt Địch Cận Duật bởi vì không có biểu cảm gì mà lạnh lùng nghiêm nghị, có vẻ đầy ngăn cách, nhiều lần muốn nói lại thôi.
Đến tận khi xe Địch Cận Duật dừng lại bên ngoài chung cư của cô ấy.
"Đội trưởng..." Thư Nhã lấy hết can đảm nhìn Địch Cận Duật nói: "Anh có muốn lên đi uống chén trà không?"
Địch Cận Duật nhàn nhạt nói: "Trễ rồi. Nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Thư Nhã mở dây an toàn, trong lòng có chút sầu muộn, không biết tại sao mình lại có thể nghĩ đến việc mời Địch Cận Duật đến nhà vào lúc muộn như vậy.
Cô ấy mở cửa bước xuống xe, nhưng vẫn không có đóng cửa xe lại, thẳng đến khi Địch Cân Du↠nhìn dua. Không hiểu sao trong lòng Thư Nhã dâng lên một cảm giác xúc động, cô ấy nhìn Địch Cận Duật, hít sâu một hơi sau đó hỏi: "Đội trưởng, hiện tại anh có bạn gái không?"
"Không có." Địch Cận Duật lạnh nhạt nói.
Thư Nhã còn chưa kịp thở phào.
Địch Cận Duật liền nói tiếp: "Lần sau nếu như không có xe thì tan làm sớm một chút."
Anh nhìn cô ấy, bên trong ánh mắt không mang theo bất cứ tình cảm riêng tư gì, giọng điệu cũng rất bình thản. Càng giống như cùng cô ấy nói chuyện công việc.
Thư Nhã mới phát hiện, mình quen biết Địch Cận Duật hơn một năm, nhưng nói chuyện riêng hình như một lần cũng chưa từng có.
Địch Cận Duật nói: "Muộn rồi, đi lên nghỉ ngơi đi."
Thư Nhã miễn cưỡng nở nụ cười: "Đội trưởng, anh cũng vậy."
Địch Cận Duật câu nói kia, dường như đã có ý từ chối.
Địch Cận Duật lái xe đi. .
Thư Nhã một mình đứng ở cửa tiểu khu, ngơ ngác nhìn xe Địch Cận Duật biến mất khỏi tầm mắt.
Lúc Địch Cận Duật nhập xong mật mã mở cửa, anh đứng ở cửa đối mặt với căn phòng tối đen, bỗng nhiên sửng sốt một chút.
Trong giây lát, anh dường như nghe thấy tiếng TV và tiếng cười vui vẻ trong trẻo của cô gái.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tất cả âm thanh đều biến mất.
Yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng hít thở của anh.
Anh sờ tay tới công tắc trên tường, bật đèn lên.
Thay dép rồi bước vào.
Theo bản năng nhìn thoáng qua ghế sofa.
Ở đó trống rỗng.
Không có cô gái khoanh chân ngồi xếp bằng hay không màng hình tượng nằm ở đó, ngọt ngào nói: "Chú Địch, chú về rồi!"
Địch Cận Duật xách theo mấy túi thức ăn mua bên ngoài vào phòng ăn, kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn ghế dựa mà Khương Tô hay ngồi ở đối diện, bỗng nhiên có chút ngây người.
Sau khi mua chiếc ghế ăn này, dường như cô chỉ ngồi trên đó vài lần, Hôm nay ngay cả một cuộc điện thoại cô cũng không gọi cho anh.
Cũng không có nửa mẩu tin nhắn.
Anh yên lặng ăn xong bữa ăn khuya, tắm rửa xong, mở cửa phòng ngủ chính, bên trong vẫn như lúc Khương Tô rời đi, không hề động tới.
Địch Cận Duật tự tìm cho mình lý do lười thay ga trải giường hay vật dụng.
Nhưng thật sự bản thân cũng không biết đến cùng là bởi vì cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận