Bà Cốt Khương Tô

Chương 232

Chương 232Chương 232
Đã vậy trên miệng thì tô son môi đỏ chót, mặc áo màu trắng bó sát, vẻ bề ngoài là một cô gái nhỏ mới bắt đầu dậy thì, ngực bị áo ngực chống đỡ lên. phía dưới mặc váy cao bồi ngắn gần như uốn cong eo liền có thể thấy quần lót của cô ấy, phần thân dưới phối vớ đen, thêm giày boots cổ ngắn màu đen, móng tay đính kim cương lấp lánh, Trịnh Dung Dung nào còn có dáng vẻ ngao ngoan trước kia Khương Tô thấy.
Trường cao trung Thành Bắc là một trường cao trung tư thục, đối với trang phục tương đối buông lỏng, nếu đổi thành trường khác, Trinh Dung Dung loại này đoán là bị giáo viên xách ra phê bình một mình.
Trong cơ thể Trịnh Dung Dung nếu thật sự có thứ khác.
Khương Tô cảm thấy, thẩm mỹ của thứ này quả thật đáng lo ngại.
Ngay lúc Khương Tô đang không để ý đánh giá Trịnh Dung Dung, Trịnh Dung Dung cũng không một chút che giấu đánh giá Khương Tô.
Khương Tô hôm nay hiếm có không có đi theo phong cách " lộng lẫy", mà là vô cùng điệu thấp xa hoa có nội hàm, cùng Trịnh Dung Dung so sánh, Khương Tô tự cho rằng Trịnh Dung Dung như biến thành gái đứng đường.
Rõ ràng Trịnh Dung Dung cảm thấy bản thân hơi thua kém Khương Tô, trong ánh mắt tia nghen ghét chợt lóe qua, theo sau đó là một tia tham lam.
Ánh sáng kia nhanh chóng lướt qua, lại không trốn khỏi dưới mí mắt Khương Tô.
Khóe miệng Khương Tô hơi cong lên, cười ngọt ngào: "Chị họ Dung Dung, đã lâu không gặp."
Bà Trịnh vội vàng giới thiệu: "Dung Dung, đây là Tô Tô em họ con, con còn nhớ không? các con lúc nhỏ thường xuyên chơi cùng nhau, sau đó nhà Tô Tô chuyển đi nơi khác, các con liền chưa từng gặp nhau, hiện tại Tô Tô qua Thành Bắc chơi một thời gian, liền qua đây tìm con. Tô Tô vẫn còn nhớ con đấy."
Khóe miệng Trịnh Dung Dung cũng nhếch lên: "Em họ Tô Tô, đương nhiên con nhớ rồi."
Khóe miệng Khương Tô càng thêm ý cười.
Nhận ra được khóe miệng Trịnh Dung Dung nhếch lên, diễn xuất gần như giống hệt với cô. ...
Lúc cơm chiều, do bà Trịnh đã nói trước với Trịnh Chí Tùng rằng có mâêt đa em đái ho hàng va chiều nav đến đây ăn ©Zm chiều. Trịnh Chí Tùng vốn mất hứng, ông ta không thích có một người lạ ông ta không quen xuất hiện trong nhà mình. Nhưng khi Khương Tô nhìn thấy ông ta, ngoan ngoãn gọi một tiếng "dượng", Trịnh Chí Tùng lập tức cảm thấy thoải mái trong lòng.
Lúc ăn cơm Trịnh Chí Tùng nhìn khuôn mặt sạch sẽ của Khương Tô, lại nhìn bờ môi đỏ chót của Trịnh Dung Dung thì lập tức hừ lạnh một tiếng.
Trịnh Dung Dung làm như không nghe thấy.
Tự ngồi ăn một mình.
Khương Tô có chú ý một chút, phát hiện Trịnh Dung Dung này chỉ ăn toàn là thịt, những thứ như rau xanh cô ta không hề đụng vào chút nào.
Nhưng rất nhanh Khương Tô không còn thời gian để quan tâm Trịnh Dung Dung nữa.
Cô phát hiện trình độ nấu ăn của nhà bếp bà Trịnh không tồi, sắp đạt đến trình độ ông Tôn, hơn nữa món ăn làm ra đều tương đối mới lạ.
Đáng tiếc bà Trịnh lại không biết Khương Tô ăn nhiều như vậy, chỉ kêu bảo mẫu chuẩn bị thêm đồ ăn cho một người mà thôi.
Khương Tô ăn hai chén cơm rồi chỉ có thể dừng đũa lại, không được ăn no, tâm trạng của Khương Tô không tốt, sắc mặt còn hơi xấu.
Bà Trịnh nhìn rồi âm thầm sợ hãi, nghĩ Khương Tô đã phát hiện ra được gì.
Cơm nước xong, Khương Tô đứng dậy chào tạm biệt.
Bây giờ cô đang muốn đến khách sạn để ăn một bữa no đủ.
Bà Trịnh nói: "Bà tiễn cháu đi đến khách sạn."
Khương Tô gật gật đầu, sau đó chào tạm biệt Trịnh Chí Tùng và Trịnh Dung Dung: "Dượng, chị họ Dung Dung, cháu đi về khách sạn trước."
Trịnh Chí Tùng gật gật đầu:
"Trịnh Dung Dung" lại đột nhiên hứng khởi, đứng lên cười tủm tỉm với Khương Tô: "Chị cũng tiễn em đi nhé."
Dáng vẻ cô ta cười tủm tỉm cực kỳ giống Khương Tô.
Bà Trịnh vừa lúc nhìn thấy, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng quái dị.
Vẻ mặt này xuất hiện trên mặt Trịnh Dung Dung không hề thích hợp chỗ nào.
Khương Tô quay người sang chỗ khác, nhướng mày một cách đầy ẩn ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận