Bà Cốt Khương Tô

Chương 317

Chương 317Chương 317
Khương Tô liếc nhìn chỗ ngực của bản thân, bùa tàng hình vẫn còn dán tốt ở đó chưa rơi.
Khương Tô nín thở, ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Người này dáng người rất cao, hơi ngẩng đầu lên, có vẻ giống như là đang nghiêm túc xem tấm áp phích dán ở sau lưng cô, cô nhìn không thấy mặt người đàn ông, chỉ nhìn thấy đường hàm dưới của anh ta đẹp trôi chảy, cùng yết hầu trên cổ nhô ra, giống như hưng phấn, hơi cử động.
Khoảng cách giữa anh ta và cô vừa vặn chỉ thiếu một chút liền có thể chạm vào.
Nếu anh ta đi tới phía trước một chút, liền sẽ chạm vào cô.
Khương Tô không nhúc nhích, lưng áp vào tường thang máy lạnh giá, liền nín thở.
Có chút không kiên nhẫn rủ mắt xuống, cảm thấy thang máy này sao lại lên chậm như vậy.
Cô hiển nhiên cũng chưa phát hiện, người đàn ông lúc cô rủ mắt xuống thì cúi đầu xuống, ánh mắt gần như tham lam nhìn chăm chú trên đỉnh đầu cô, cảm nhận mùi hương của cô, nắm lấy tay vịn lạnh giá dùng sức siết chặt, mãi đến gân xanh lúc ẩn lúc hiện, mới có thể kiểm chế dục vọng của bản thân muốn vươn tay chạm vào cô.
Anh ta gần như cho rằng bản thân mình là đang nằm mơ.
Cô ở ngay trước mặt anh, thậm chí... đang ở trong lòng anh ta, gần trong gang tấc, chóp mũi toàn bộ đều là mùi thơm của cô. Thế nhưng anh ta lại không thể chạm vào cô, này là một loại cảm giác vừa hạnh phúc vừa đau khổ.
Như mọi khi.
Cô chưa bao giờ cho anh ta hạnh phúc đơn thuần, hạnh phúc mà cô cho luôn luôn kèm theo đau khổ.
Nhưng anh ta lại lưu luyến cô như vậy.
Không tiếc vứt bỏ để ở cùng nhau.
Ngày nhớ đêm mong, người thương nhớ đang ở trước mắt, anh ta lúc này thậm chí không rãnh bận tâm tại sao Khương Tô lại đến đây.
Anh ta chỉ hi vọng thang máy có thể lên chậm một chút, chậm một chút nữa...
"1 Tinhi" Một tiếng động thanh thúy vang lên.
Ánh mắt của ngươi đàn ông lập tức khôi phục vẻ trấn tĩnh, tay nắm chặt tay vịn chậm rãi buông ra, sau đó đứng thẳng lên, lại không có nhìn Khương tô một cái, giống như là căn bản không nhìn thấy Khương Tô vậy, từ trong thang máy đi ra.
Khương Tô đi theo anh ta ra ngoài, sau đó mới phát hiện cả một tầng này, chỉ có một hộ.
Người đàn ông đã đi tới trước cửa, bắt đầu bấm mật khẩu.
Khương Tô nhìn hình bóng cao lớn thẳng tắp của người đàn ông, lòng nghĩ lẽ nào là bạn trai của Mạn Lệ?
Chậc, dáng người còn rất đẹp.
Người đàn ông mặc âu phục màu đen.
Dáng người so với Địch Cận Duật thấp hơn một chút, vai rộng eo hẹp chân thon dài, âu phục phẳng phiu, từ đầu đến chân không có một tia nếp nhăn.
Khương Tô đứng đằng sau người đàn ông, Đột nhiên đặc biệt muốn xem Địch Cận Duật mặc âu phục sẽ trông như thế nào, cũng không chú ý tới động tác bấm mật khẩu của người đàn ông vô cùng chậm.
Bấm chậm nữa, cửa cũng vẫn là mở.
Người đàn ông bước vào.
Như là quên đóng cửa, đi vào thẳng.
Nếu Khương Tô muốn đi vào, lúc này chính là thời cơ tốt nhất.
Nhưng Không Tô lại chỉ đứng ở cửa mũi ngửi ngửi.
mỗi con yêu quái trên người đều có mùi hương không giống nhau, bản thân yêu quái khả năng đều không phân biệt ra được, nhưng Khương Tô có thể.
Cô không ngửi thấy được mùi của con tắc kè hoa, ngay tức khắc liền không có hứng thú đi vào.
Người đàn ông này cũng không biết lai lịch là gì.
Cho dù Mạn Lệ trở về, cô cũng không thể động thủ.
Cô cân nhắc một chút đi vào đánh ngất người đàn ông sau đó ở trong phòng ngồi coi tính cả thi của Mạn Lệ, sau đó vẫn là từ bỏ.
Ở cửa đáng tiếc liếc nhìn vào bên trong sau đó liền rời đi.
Khương Tô chân trước vừa mới bước đi. vừa mới mở lại, đi tới cửa, mở cửa ra, bên ngoài quả nhiên đã không có hình bóng Khương Tô.
Tay người đàn ông nắm chặt tay nắm cửa, trong vẻ mặt khó giấu đi sự thất vọng, anh ta vẫn cho rằng Khương Tô sẽ vào trong nhà dò xét, cố ý để lại cửa cho cô, không nghĩ đến cô rời đi như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận