Bà Cốt Khương Tô

Chương 89

Chương 89Chương 89
Triệu Vân Phong bị vẻ mặt cười như không cười của Khương Tô làm cho choáng váng, không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác ngứa ngáy, anh ta cầm bó hoa hồng đi tới trước mặt Khương Tô, vừa cười vừa nói: "Lúc đi ngang qua cửa hàng bán hoa đột nhiên nhớ đến cô rồi chẳng hiểu sao tôi bỗng vào mua một bó hoa."
Đây là thủ đoạn mà anh ta thường hay dùng, nhìn qua thì như vô tình nhưng lại mang đến hiệu ứng đặc biệt, không quá lố lăng nhưng lại có chút bí ẩn.
Nếu phát triển theo lẽ thường thì cô gái này sẽ tò mò và hỏi tại sao lại đột nhiên nhớ đến mình.
Đáng tiếc người anh ta gặp được lại không phải là người bình thường.
Khương Tô thuận tay nhận lấy hoa, sau đó điềm đạm hỏi: "Anh tới tìm tôi bàn chuyện làm ăn hả?"
Triệu Vân Phong có hơi sửng sốt một chút, nhất thời không phản ứng kịp: "Chuyện làm ăn?"
Nụ cười hòa nhã trên mặt Khương Tô biến mất không thấy tung tích, cô cúi đầu nhìn thoáng qua bó hoa hồng tươi đẹp trong tay một lần, sau đó ngước mắt nhìn anh ta, trong ánh mắt hiện lên vẻ ghét bỏ: "Vậy nên? Anh chỉ muốn tặng mấy thứ này cho tôi?"
Triệu Vân Phong bị ánh mắt ghét bỏ của Khương Tô đả kích.
Một cô gái nhận được hoa, lại còn nhận được hoa từ một người đàn ông như anh ta, không lẽ cô không nên vui vẻ sao? Sao anh ta lại nhìn thấy vẻ ghét bỏ trong ánh mắt của cô thế? Chắc chắn là anh ta nhìn lầm rồi.
Anh ta vẫn duy trì phong độ, hỏi: "Em không thích hoa hồng à?"
"Đây không phải là hoa hồng sao?" Khương Tô cầm bó hồng kia lên nhìn một lúc rồi nói. Đúng là cô không thích thật, trước đây lúc cô còn ở trong đàn yêu quái, có một bông hồng thành tinh, ngày nào cũng trang điểm xinh đẹp rồi đánh với cô một trận, thậm chí còn cào trúng mặt cô, tuy đến cuối người dành chiến thắng là cô nhưng từ đó trở đi cô không có chút ấn tượng tốt nào với hoa hồng cả.
Triệu Vân Phong không nói gì.
Khương Tô lấy một tấm danh thiếp từ trong ví ra, đưa cho Triệu Vân Phong: "Đây là danh thiếp của tôi, có chuyện làm ăn thì có thể đến tìm tôi, không có chuyện làm ăn thì không cần bàn nữa."
Nói yand e©â lân tức đẩy ca ra rồi đi vào. còn thun †av đóng ca lai. Đúng lúc ông Tôn bước ra khỏi phòng, ông ấy có hơi ngẩn người khi nhìn thấy bó hoa hồng đỏ tươi trên tay cô. Không ngờ cô lại nhét bó hoa đó vào lòng ông ấy rồi nói: "Mang đi cho gà ăn". Sau đó, không thèm quay đầu lại đi thằng vào nhà.
Ông Tôn còn đang cảm thấy chua xót trong lòng, lập tức phấn chấn lên.
Bởi vì mấy chục năm trước Khương Tô thích ăn trứng gà nên ông Tôn có nuôi mấy con gà mái già chuyên dùng để đẻ trứng, bây giờ dù là sáng hay tối thì ông ấy đều luộc hai quả trứng cho Khương Tô, lúc đi mua đồ ăn cũng sẽ lấy một ít rau quả thối ở chợ mà chủ sạp không cần dùng về cho gà ăn, trứng gà nuôi theo cách này có nhiều chất dinh dưỡng hơn, ông ấy nuôi chúng cẩn thận từng li từng tí.
Ông ấy cầm bó hoa định ném vào khoảng sân nhỏ ông ấy từng sống ở sát bên, nhưng vừa mở cửa ra đã thấy Triệu Vân Phong đang mở cửa xe chuẩn bị lên xe, ánh mắt hai người đối diện nhau, có hơi sửng sốt một chút.
Triệu Vân Phong nghĩ ông Tôn là cha của Khương Tô nên lễ phép gật đầu với ông Tôn: "Cháu chào bác."
Vẻ mặt ông Tôn lạnh lùng, không muốn để ý đến Triệu Vân Phong, chỉ đi thằng tới trước cửa, mở cửa cổng ra, vừa gỡ giấy gói hoa vừa gọi mấy tiếng để mấy con gà tập trung lại một chỗ, ông ấy nuôi hơn mười con gà, chúng gáy rất to, sau khi gọi gà lại, ông ấy ném bó hoa hồng lớn vào trong sân.
Nửa bên mặt của Triệu Vân Phong đứng bên cạnh lập tức sa sầm xuống.
Ông Tôn đóng cửa cổng lại, sau đó mắt nhìn thẳng về phía trước đi ngang qua người Triệu Vân Phong, lúc bước vào trong sân, ông ấy đã đóng sầm cửa cổng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận