Bà Cốt Khương Tô

Chương 124

Chương 124Chương 124
Đây vẫn là lần đầu cậu chủ nhỏ ngồi ăn cơm cùng Khương Tô, vì để giữ dáng mà mẹ Triệu và Châu Văn Văn ăn rất ít, cho nên cậu chủ nhỏ luôn nghĩ tất cả những người phụ nữ khác đều có sức ăn giống mẹ và bà nội thằng bé, nhưng sau khi thấy Khương Tô ăn hết toàn bộ vịt nướng trên bàn, thằng bé đã nhìn Khương Tô với ánh mắt khiếp sợ...
Mà đây cũng là lần đầu tiên Địch Cận Duật ngồi ăn chung với Khương Tô.
Anh nhịn không được nhìn cô thêm vài lần, tự hỏi làm sao cô có thể nhét được chừng ấy đồ ăn vào một cơ thể nhỏ bé như vậy.
Đột nhiên, ánh mắt của Khương Tô lướt qua bàn ăn, rồi dán chặt vào đĩa cua được đặt trước mặt anh, nhưng có lẽ do ngại khoảng cách hơi xa nên cô chỉ liếm môi vài cái, sau đó dời mắt sang chỗ khác.
Địch Cận Duật nhìn đĩa cua kia vài giây rồi bưng lên, cánh tay dài duỗi thẳng ra, đặt đĩa cua lên đĩa vịt nướng Khương Tô mới ăn hết.
Đôi môi dính đầy dầu mỡ của Khương Tô nhếch lên nở nụ cười thật tươi với Địch Cận Duật sau đó cô đưa móng vuốt của mình về phía con cua hoàng đế đỏ rực đã được nấu chín, không hề khách sáo bỏ nguyên con cua vào trong đĩa của mình, sau đó dùng tay mở mai cua ra, bên trong là phần thịt cua vừa trắng vừa mềm đang bốc khói nghỉ ngút.
Triệu Vân Xuyên tự nhiên cầm đĩa nước sốt ở bên cạnh lên, đặt nó xuống trước mặt Khương Tô: "Chấm vào nước sốt này sẽ ngon hơn."
Châu Văn Văn ngồi đối diện ở dưới gầm bàn lén lút đụng ông chồng đang tập trung ăn tối của mình.
Triệu Vân Bách có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn vợ của mình.
Châu Văn Văn đưa mắt ra hiệu cho anh ta nhìn về phía đối diện.
Triệu Vân Bách lập tức quay đầu nhìn sang, sau đó anh ta liền biết vợ của anh ta muốn cho anh ta nhìn cái gì.
Em trai của anh ta, một nghệ thuật gia từ nhỏ đến lớn mười đầu ngón tay cũng không phải dính nước, lúc nào cũng có người khác phục vụ, đang vụng về gỡ thịt cua cho người khác.
Ăn xong, Khương Tô ngồi ở trên ghế bàn ăn nghỉ ngơi một lát.
Sau đó Triệu Vân Xuyên lấy cho cô một ly Coca đá.
Còn cậu chủ nhỏ thì đưa Địch Cận Duật đi xem lego mà thằng bé đã ráp. Ông cụ Triệu chống gậy đứng dậy, nói với Khương Tô: "Không phải cô còn có chuyện muốn nói với tôi sao? Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát. Vừa hay mới ăn cơm xong, ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm."
Khương Tô đứng dậy, theo ông cụ và quản gia ra ngoài.
Địch Cận Duật xem lego xong, lúc quay lại mới phát hiện không thấy Khương Tô đâu.
"Cô ấy đi đâu rồi?"
"Ra ngoài đi dạo với ông nội, bọn họ có chuyện cần nói." Triệu Vân Xuyên ngồi trên sô pha, có hơi bất an xem TV.
Địch Cận Duật ngồi xuống cạnh anh ta: "Khương Tô có quan hệ đặc biệt với ông cụ đúng không?"
"Cậu nhìn ra rồi?" Triệu Vân Xuyên lấy lại tập trung.
Địch Cận Duật nhíu mày, anh cũng không bị mù.
"Khu..." Triệu Vân Xuyên ho nhẹ một cái, quan sát xung quanh một vòng, sau khi xác định trong phòng khách chỉ có mỗi anh ta và Địch Cận Duật thì mới nhỏ giọng nói: "Hình như bà nội của Khương Tô là người yêu của ông nội lúc ông còn trẻ."
Địch Cận Duật thực sự có hơi bất ngờ.
Ban đầu chỉ nghĩ là quan hệ họ hàng, không ngờ lại có một tầng quan hệ thế này.
"Có lẽ Khương Tô muốn hỏi ông nội chuyện liên quan đến bà nội của cô ấy." Triệu Vân Xuyên nói.
Đúng lúc này, cậu chủ nhỏ chạy ra khỏi phòng, đột nhiên đứng trước TV, nói: "Chú ơi! Chị xuất hiện trên TVỊ"
Câu nói này thành công thu hút toàn bộ sự chú ý của Địch Cận Duật và Triệu Vân Xuyên.
Trên TV đang phát một bản tin.
Một bé gái đã mất tích nửa tháng mà vẫn không có tin tức gì.
Trên màn hình là thông báo tìm bé gái kia.
Cô bé mặc một chiếc váy hoa, tóc thắt bím, nhìn qua khoảng chừng năm, sáu tuổi, mỉm cười thật tươi.
Trên thông báo có nói khi cô bé mất tích, cô bé mặc một chiếc váy màu đỏ.
Cậu chủ nhỏ chỉ vào thông báo tìm người trên TV, ngạc nhiên nói với Triệu Vân Xuyên: "Chú! Chú! Đó chính là chị gái ở trong nhà của cô!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận